Từng trận gió đêm rét lạnh rít qua, lướt trên mặt nước róc rách, lay động gợn sóng, từng đốm sáng lấp lánh như ánh bạc. Trăng sáng giữa trời, sương mờ tiêu tán, ánh bạc tỏa lan bao phủ hai nhân ảnh thân mật giao triền trong hồ, lại như đống lửa ở bên thiêu đốt phừng phực lên nhiệt tình vô tận, bọt nước trong suốt đọng trên da thịt trắng nõn, phảng phất như phủ kín một tầng khói nhẹ mông lung, như thật như ảo. Suối tóc đen như lụa của hai người hỗn độn phi tán trong gió, nửa chìm nửa nổi trên mặt nước, quấn quýt, giao triền, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tóc tai, tình tứ. ()
() thanh ti, tình tứ = 青丝 và 情思: đều đọc là qīngsī.
“Hàn… Lạnh không?” Lưu Vân cắn thùy tai đỏ ửng của Liễm Hàn nhẹ giọng nói, ôm chặt Liễm Hàn, đưa tay tiến vào cúc huyệt y để tẩy rửa. Kích tình qua đi, Lưu Vân ôm y thanh tẩy ở ngay thác nước bên cạnh, đêm thu thanh lãnh, nước lạnh băng băng, cho dù hai người họ có nội lực thâm hậu cũng không tránh khỏi hàn khí nhập cốt, may mà do , hai người đều không thấy lạnh lắm. Lưu Vân đốt một đống lửa, nhờ hơi nóng đám lửa để bảo trì nhiệt độ cơ thể.
“Ân… Không sao..” Liễm Hàn híp mắt, biếng nhác nằm sấp trên người Lưu Vân, mái tóc dài lấm tấm ánh trăng, nửa che dung nhan vô cùng tuấn mỹ, khóe miệng hơi cong, hoàn toàn trút bỏ vẻ băng phách lạnh lùng vốn có, chỉ còn lại bình thản vô phòng, lộ nét ửng đỏ nhàn nhạt hoặc nhân. Đau đớn lúc đầu dưới làn nước êm dịu dần dần trở nên mơ hồ, hạ thể mẫn cảm được động tác của Lưu Vân làm dịu đi truyền đến từng đợt cảm giác tê dại. Liễm Hàn quấn lấy eo Lưu Vân, cố ý vô tình cọ xát, vẫn đang đắm chìm trong kích duyệt mây mưa, tư vị tiêu hồn trong lòng Lưu Vân khiến y theo bản năng mà tham luyến, thực tủy tri vị. (biết đc mùi ngon, lần sau cứ muốn ăn hoài =))
Nghĩ, cũng không phải lần đầu tiên. Liễm Hàn hơi ngẩng đầu, nhìn vai Lưu Vân, tìm kiếm vết trảo lần trước hoan hảo lưu lại, lại phát hiện nó đã bị dấu răng sâu sâu nhạt nhạt bao phủ. Y khe khẽ nhếch khóe miệng… Như là xác nhận, cắn một miếng lên vai Lưu Vân.
Nghe thấy Lưu Vân hừ nhẹ, Liễm Hàn thấp giọng cười lên. Lúc này đây, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Tuy đêm đó cũng có vui sướng…như vậy… Nhưng mà, trong ký ức càng nhiều là ý khí, chịu đựng, suy nghĩ hỗn độn, chẳng biết thân ở phương nào.
“Vân… Ta thích ngươi…” Thế là ngữ khí hùng hồn, nửa điểm không biết hàm súc.
Lưu Vân trong lòng ngẩn ngơ, khe khẽ cười rộ lên, nhìn Liễm Hàn, nửa ngày không nói. Tuy đã biết trước, nhưng chính tai nghe thấy, rung động vẫn không nhỏ, g ngực tràn đầy ý cười, không khỏi hiện trên mặt.
“Vậy… Ngươi chẳng phải là ‘người của ta’ rồi?” Thấy Lưu Vân chẳng nói gì, Liễm Hàn vội vàng muốn xác nhận. Nhớ cuộc nói chuyện lần trước, luôn canh cánh trong lòng. Hắn nói, thích chỉ có thể nói với ‘ái nhân’.
Lưu Vân sủng nịch điểm điểm chóp mũi y, cười nói: “Phải là ‘ngươi là người của ta’ mới đúng.”
Liễm Hàn hầu kết run rẩy, niềm vui sướng biểu lộ trong mắt không thể giấu được cõi lòng kích động. Người của hắn… Nói như vậy… Có phải nghĩa là hắn cũng thích ta? Kinh hỉ trong lòng trực tiếp biểu hiện, kết quả chính là, Liễm Hàn há miệng cắn mạnh lên vai Lưu Vân. (chích ngừa Vân ui =..=)
“Nè… Cái thói quen đụng một chút là cắn người này không được… Ờ… Ngươi mà còn khiêu khích ta nữa, vậy ta không khách sáo đâu đó…” Lưu Vân liếc Liễm Hàn, cười khẽ vỗ vỗ cái mông tròn vểnh của y. Cảm thấy dục vọng lại dần ngẩng đầu, bĩu bĩu môi, trong bụng thầm nhủ kỳ quái, người này thể lực thật đúng là không phải tốt bình thường, làm chuyện này hơn nửa đêm, cư nhiên còn … Ách.. Tinh lực vượng thịnh… như vậy. Cùng Tiêu… Mấy lần đã ngủ mất đất…
“Khiêu khích? Khiêu khích là cái gì?” Liễm Hàn mở cặp mắt liễm diễm mê ly, nhìn Lưu Vân, đã thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, khẽ nhướng phượng mâu, lộ tình tố sâu thẳm, tâm bỗng lạc một nhịp.
“Chính là…” Lưu Vân cười tà tà, ôm phắt lấy vòng eo dẻo dai của Liễm Hàn, theo nước suối êm dịu, một phát vào luôn.
“Ân a….. Ngươi… A” Liễm Hàn bóp chặt hai vai Lưu Vân, mới thoáng ổn định sóng nhiệt lại cuốn lấy. Y cúi mạnh xuống, gặm cắn ngực Lưu Vân…
Lại dây dưa thật lâu sau, Liễm Hàn mới thấy đủ mà nặng nề ngủ, Lưu Vân than nhẹ một tiếng, lau khô thân thể ướt sũng của hai người, phủ y phục lên, ôm y vào nhà nghỉ ngơi.
Lưu Vân ngồi ở mép giường, tay chơi đùa khối mỹ ngọc toàn thân ngân hàn lấy ra từ y phục của Liễm Hàn, chính là ngưng ngọc hắn đoạt lấy từ tay Lưu Tiêu hôm hiểu lầm, khối ngọc này rốt cuộc từ đâu ra? Y là người Thiên Tuyệt Cung, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi liên quan với chuyện ba năm trước. Rốt cuộc… Có phải là cừu nhân Lưu Tiêu vẫn luôn tìm kiếm?
Vấn đề vẫn luôn hết sức né tránh, cuối cùng cũng phải đối mặt, Lưu Vân khẽ nhíu mi, phượng mâu lưu chuyển ánh nghi hoặc mà phức tạp, lòng mơ hồ thấy bất an.