Lưu Tiêu chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua bốn phía, thản nhiên nói: “Bất quá, hiện tại sợ rằng đi không được.”
Lời còn chưa dứt, một đám người áo lục từ bốn phương tám hướng vọt tới, ngoại trừ đám người lúc trước, còn có hơn một nhóm nữa. Trên tay tất cả đều cầm mặc kiếm.
Đêm không trăng, tiếng sấm xé toạc không gian, bạch quang thê lương bỗng lướt qua, lợi kiếm lạnh lẽo chiếu ánh sáng lờ mờ lên mặt nạ dữ tợn của bọn chúng, gió xào xạc lạnh đến xương tủy, bóng cây lay động, hiện lên mặt đất một bóng đen yêu mị. Trong rừng tựa như có tiếng kêu khóc, cùng với tiếng sấm đùng đùng, nghe như tàn tiêu gọi hồn nổi lên âm thanh lấy mạng. Mưa nhỏ hạt rồi lớn dần, tí tách rơi trên nhánh cây bụi cỏ.
Lục y nhân ở giữa chậm rãi bước ra, không chờ Lưu Vân mở miệng, bỗng nhiên quát lớn mở đường: “Lên!”
Ái chà! Một chủ nhân khó chơi đây, Lưu Vân nhíu mày, xem ra chỉ có thể liều mạng…
Đột nhiên thân ảnh màu lam bay vọt, Lưu Tiêu đã nhảy vào giữa bọn lục y nhân. Điểm Thanh lưu chuyển lấp lánh ánh xanh, thoắt ẩn thoắt hiện, nước mưa gần như bị nhuộm đỏ, giữa gió lạnh đêm tàn nhìn thấy mà kinh hãi.
Lưỡi đao sắc bén cắt da thịt, tiếng đao kiếm “leng keng” chói tai tràn ngập trong tai Lưu Tiêu. Mưa càng lúc càng lớn, đã không còn nhìn rõ được cảnh vật trước mắt. Điểm Thanh trong tay y theo bản năng huy vũ, máu đỏ sẫm, tanh nồng yêu dã vương đầy trên mặt, trên áo, không phân rõ là của địch hay của mình, da thịt nóng hổi tựa hồ bị thương. Trước mắt, trong đầu, chỉ có “giết”.
Mọi thứ tựa hồ tái diễn tình cảnh ba năm trước đây, trong cơn hoảng hốt, Lưu Tiêu mơ hồ thấy mẫu thân ôm thi thể băng lãnh của phụ thân, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng, thậm chí ẩn sâu trong đôi mắt kia là ký ức nhiều năm trước, thân thể ngọc khiết khuất nhục chịu sự chà đạp của người cao cao tại thượng kia… Mà người nọ nhất dạng lãnh huyết lại là huynh đệ ruột thịt, mà hồi ức vô cùng đau đớn rốt cục lại uy hiếp nhi tử vô tội của nàng! (lại chém =.=)
Tình cảnh thê thảm lại quay về trước mắt, khuôn mặt thân thuộc lại từng người một rời đi, y vô pháp níu kéo, cho tới nay người trong lòng đi xa, y cũng vô lực giữ lại…Hận… Rất hận…
Bi thương giận dữ như ngọn lửa tại mâu quang toát ra, đôi mắt thanh nhã giờ nhuộm đỏ sát ý…
“Tiêu! Lưu Tiêu!…”
Là ai… Ai gọi y…
“Lưu tiêu! Thanh tỉnh lại!” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, trong lòng Lưu Tiêu khẽ động, cảnh vật trước mắt từ từ rõ ràng. Trong màn mưa, thân ảnh thon dài chắn trước mặt mình, cánh tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã.
Dưới chân, bên đường toàn là xác chết, dưới sự trùng kích của nước mưa, máu đỏ sậm chảy thành sông, gần như đem mọi thứ nhuộm đỏ.
“Lưu Vân…” Lưu Tiêu hoảng hốt nhìn xung quanh, đây… Là y làm sao…. Bản thân cả người đẫm máu… Bị hắn thấy rồi…
“Kêu ngươi thanh tỉnh, chứ không phải kêu ngươi dừng lại!” Lưu Vân hai chân chụm lại, hướng Lưu Tiêu vọt tới, nhấc chân quét ngang hai lục y nhân đang tới gần Lưu Tiêu, cổ tay khẽ chuyển, mũi kiếm khinh thiêu, hai thanh kiếm lập tức như tơ liễu rơi xuống đất. Lục y nhân giống như quyết tâm giết bằng được, không ngừng có người vọt tới, rồi lại ngã xuống…
“Chạy mau!” Lưu Vân kéo tay Lưu Tiêu, chạy băng băng. Đánh không xong, lão tử không được chạy sao?!
Bỗng nhiên phía sau nổi gió, hàn ý tới gần, Lưu Vân rút kiếm xoay người lại đỡ, “keng” một tiếng, người bị đánh văng ra hơn một trượng, ngực chảy ra huyết sắc. Lưu Vân cánh tay cũng run lên, TMD vết thương không hé ra mới là lạ!
“Tiểu Ban! Đến ——” mang theo Lưu Tiêu phi thân lên ngựa, một tiếng hí vang, trong màn mưa, thân ảnh đẫm máu tiêu thất giữa rừng cây.
“Đừng đuổi theo! Bọn chúng chạy vào trong rừng, chỉ cần không trở về Huyền Diệu, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như hoàn thành. Huynh đệ còn lại bao nhiêu người?
“Kia… Hai kẻ đó quá lợi hại, giết chết đến hơn mười một huynh đệ, bây giờ chỉ còn lại không được mười người….”
“…Một đám phế vật!”
Ánh lửa sáng rực từ bên trong sơn động chiếu ra một hướng, mưa dường như không hề có xu hướng ngớt đi, đêm càng khuya, gió lạnh thấu xương. Trong rừng vắng vẻ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng sói tru thê lương.
Lưu Vân dùng cành khô làm thành giá đỡ, cởi từng kiện y phục ướt đẫm ra hong khô, chỉ còn một kiện tiết y khoác lỏng lẻo trên người, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong. Mái tóc ướt đẫm vén sang một bên, từng sợi dính trên trán, nước mưa dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ chảy xuống, lướt qua xương quai xanh, chảy vào lý y.
Lưu Tiêu chăm chú nhìn màn mưa bên ngoài động, ép buộc ánh mắt chính mình không được dừng lại tại thân thể hoặc nhân của Lưu Vân.
Lưu Vân nhẹ giọng: “Tiêu, đem y phục ẩm ướt cởi ra, coi chừng cảm lạnh.” Ngay cả Lưu Tiêu, nam tử ôn nhã như vậy cũng có lúc không khống chế được, khiến hắn có chút giật mình, xem ra, y vẫn còn khó chịu, dù sao… Cũng là mẫu thân y yêu kính nhất…
Lưu Vân nhìn mưa gió vần vũ ngoài động, hơi nhíu mày. Chỉ còn lại năm ngày.
“…Ta không sao…” Lời còn chưa dứt, Lưu Vân đã động thủ trước, Lưu Tiêu có chút thẹn thùng nghĩ đến tục lệ chải tóc, hơi tránh né cánh tay của hắn, “Nhị đệ! Ta tự mình làm!”
“Nhị đệ? Ngươi thật sự mong muốn làm đại ca ta sao?” Lưu Vân mắt phượng khinh thiêu, ngữ khí chăm chú hiếm thấy. Có một số việc, nếu như không nói rõ ràng, giữ ở trong lòng quả thật cảm thấy nghẹt thở.
Tay Lưu Tiêu cứng đờ, xúc cảm cay đắng khó có thể gọi tên thoáng chốc dâng lên trong lòng, ta mong muốn sao? Im lặng một lát, y khó khăn mở miệng: “…Ta chỉ là không muốn ngươi khó xử.”
Lưu Vân giật mình, khó xử? Hắn có gì khó xử? “Tại sao…”
Đôi mắt trong trẻo rũ xuống, lông mi dài rậm che khuất ánh nhìn buồn bã, Lưu Tiêu khẽ quay đầu, đạm nhiên nhìn vào sâu trong màn mưa, một lúc lâu sau, lời nói u trầm truyền đến, “Lúc đọc thư của nương, tâm tình của ngươi trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy, tuy rằng không thể hiện ra ngoài, nhưng ta cảm nhận được. Từ khi đó, ta biết, ngươi thực sự rất quan tâm Liễm Hàn. Đã như vậy, cần gì phải… Nếu như nói là vì trách nhiệm, ngươi… Cũng không nhất định phải…”
Lưu Vân biến sắc, khẽ thở dài: “Không muốn ta khó xử, lại làm khó dễ chính mình?”
Đặt tay lên mu bàn tay Lưu Tiêu, xúc cảm lạnh lẽo làm hắn cả kinh. Lưu Tiêu sửng sốt, ngạc nhiên quay đầu lại, vừa lúc được Lưu Vân kéo vào lòng.
Nếu là ngày trước, nghe được lời như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ chỉ là lời thốt ra trong lúc phiến tình, tình yêu không cần vụ lợi như vậy, hắn hoàn toàn vô pháp lĩnh hội được, nhưng giờ này khắc này, đáy lòng tràn đầy cảm động cùng thương tiếc, lại càng nhiều yêu thương. Nam nhân kiên cường nhưng yếu đuối trước mắt, bảo thế nào hắn cũng vô pháp dứt bỏ được.
Trong trí nhớ, tựa hồ chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy. Thật ra mà nói, còn không phải…
“Lưu Vân…”
Lưu Vân cả kinh giật mình, ấm áp quen thuộc từ trong ngực truyền đến, Lưu Tiêu nhắm mắt lại, cho dù là lỗi giác, cũng mong muốn lại nhiều thêm chút nữa. Nỗ lực khắc chế tình tự của chính mình, rất sợ quản không được miệng, đem hết tình cảm ích kỷ trong đáy lòng nói ra, không cho phép hắn ly khai! Cho dù biết lòng hắn có người khác, cũng không muốn buông tay! Không dám nghĩ nhiều, nếu lại là hiểu lầm, sợ là sẽ phát điên mất… Nguyên lai, bản thân y cũng không phóng khoáng như y nghĩ…
Lưu Vân cúi xuống, ở bên tai y khẽ nói: “Ta chỉ nói một lần, ngươi chỉ cần nghe là được, trong lòng ta vẫn có một người, hắn phong thái phiêu dật, khiêm khiêm quân tử, đúng là giang hồ nho hiệp đàm tiếu tự nhược, là võ lâm thiên kiêu người người kính ngưỡng, nhưng trong mắt ta, hắn so với bất cứ người nào cũng đều quật cường hơn, so với bất cứ ai khác cũng đều cố chấp, trong lòng hắn, luôn hiệp nghĩa, có trách nhiệm, có suy nghĩ, có tấm lòng, nhưng duy nhất không có bản thân, luôn luôn kiên cường khiến cho người khác yêu thương…”
“… Có lẽ, hắn không tốt như ngươi nói…” Lưu Tiêu chăm chú giữ chặt vạt áo Lưu Vân, từ từ nhắm mắt lại, hàng mi thật dài khẽ run rẩy.
Lưu Vân khẽ mỉm cười: “Không… Hắn rất tốt, hắn trong lòng ta, không ai có thể thay thế được. Ta đúng là một người ích kỷ, ta biết bản thân đối với hắn không công bằng, thế nhưng, dù là như vậy, ta vẫn không muốn buông hắn ra, bất quá, nếu hắn không cần ta nữa, ta vẫn sẽ quấn quít lấy hắn, mãi cho đến già. Không biết, hắn có hiểu được không?”
Môi, cứ thế phong kín lại lời nói của đối phương. Ngón tay thon dài của Lưu Tiêu luồn vào mái tóc đen của Lưu Vân, kéo đầu hắn sát lại, chiếc lưỡi linh động tham nhập, gắn bó giao triền, từng chút một ve vuốt hàm răng trắng, đầu lưỡi ướt át linh hoạt bắt đầu khiêu khích kiếm tìm, vội vã mút vào ngọt ngào khát vọng đã lâu.
“Tiêu… Ngươi có biết ngươi đang câu dẫn ta không?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn lộ ra nồng đậm, tay Lưu Vân đặt ở thắt lưng y mãnh liệt siết chặt, xoa xoa bờ mông tròn gắt gao đặt lên tiểu phúc của chính mình. Nội tâm mãnh liệt như sóng lớn tại thời khắc này dâng trào, chôn vùi tất cả lý trí….