“Đùng đùng đùng đùng…” Tiếng pháo náo nhiệt không dứt bên tai, Kỳ Môn hỉ khánh gấm vóc quấn quanh, các môn các phái tới lui nườm nượp, tiếng chúc mừng không ngớt.
Trong đại sảnh, chữ song hỷ đỏ thắm dán trên vách, nến đỏ chập chờn, sáng rực càng tăng thêm không khí vui mừng. Nhân sinh có hai chuyện đại sự: Đêm động phòng hoa chúc và lúc ghi tên bảng vàng.
Thệ Ly một thân hỷ phục đỏ thẳm, đứng giữa sảnh đường, thần phấn khởi, thần thái phi dương, khóe mắt đuôi mày đã không còn vẻ trẻ con ngày trước, khuôn mặt tuấn lãng cùng đại ca Thệ Thần một mạch kế thừa, từ lâu đã không còn là tiểu hài tử vô tâm ngày trước.
Ngoài cửa chợt có người đưa tin: “Quà cưới của Vân Hi các —— Mặc Ngọc một con.”
Bên trong sảnh đường lặng im chốc lát, bỗng nhiên bùng nổ một trận bàn tán xôn xao. Vân Hi các chủ tuy nổi danh nhưng cũng không thường lộ diện, phần lớn khách mời đều chỉ nghe tên chưa từng gặp người, đêm nay có thể may mắn nhìn thấy, cũng coi như không uổng chuyến này rồi.
“Mặc Ngọc?” Hắn không nghe lầm chứ? Thệ Ly lập tức hai mắt tỏa sáng, rồi lại thấy không nên biểu hiện quá rõ ràng, khẽ hắng giọng, giấu đi.
Mọi người rướn cổ lên nhìn, đợi rất lâu nhưng nửa bóng người cũng chưa thấy.
Trong lúc sảnh đường đang ồn ào không ngớt, nam tử mặc hắc thanh bào, thân hình cao gầy đứng bên cạnh cửa, mỉm cười nho nhã lễ độ, hướng Thệ Ly chắp tay nói:
“Tại hạ theo lệnh Các chủ, trước là vì Nhị môn chủ đưa đến tân hôn hạ lễ, hy vọng nhị môn chủ vui lòng nhận cho.”
Bên trong sảnh đường lại ồ lên một trận. Không thỏa mãn được trí tò mò, trên đời thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
Thệ Ly cũng rất cao hứng. Tên kia không đến là tốt nhất, đến rồi đích xác không phải chuyện tốt.
Không lâu sau, cô dâu đến càng hấp dẫn hết thảy ánh mắt, không ai chú ý đến một bóng người lặng lẽ chạy ra khỏi phòng.
Đêm tối tĩnh mịch, hương thơm thoang thoảng lượn lờ trong không trung, ánh trăng chiếu rọi, in bóng bụi hoa, lại càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch.
Thanh sam nam tử tùy ý ngồi trên cỏ, châm một chén rượu, cười nói: “Mặc Ngọc của ngươi làm sao mà có?”
“Để Tiểu Ban tìm kiếm đồng loại, thật không đơn giản.” Giữa thảm cỏ xanh mượt, nam tử áo tím nửa nằm, tóc đen như mực tản ra một chỗ.
“Sao không vào trong ngồi?”
“Quá phiền toái…” Hắn cúi đầu cạn chén, mấy sợi tóc dài theo đó buông xuống, dính vài giọt rượu.
Thệ Thần cười khẽ, lắc đầu, tới gần vén tóc đen của hắn lên, trong nháy mắt làm rơi vài giọt rượu.
Vừa lúc Lưu Vân ngẩng đầu, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua ngón tay của y.
Lưu Vân dừng một chút, muốn hôn lên, nhưng tay từ lâu đã rút về, khiến hắn hôn vào khoảng không.
Thệ Thần cười khẽ đứng dậy, nói: “Ngươi chưa từng đi chợ đêm Lạc thành nhỉ, ta dẫn ngươi đi được không?”
Lạc thành không hổ là thành lớn thứ hai Huyền quốc, đêm xuống, đèn đuốc vẫn sáng choang, con đường rộng rãi thẳng tắp, hai bên san sát nối tiếp nhau gồm tửu lâu, khách sạn, tiền trang, hiệu cầm đồ, cửa hàng châu bảo, tiệm tơ lụa, kỹ viện, ngõ hẻm…
Tại chợ đêm, khắp nơi đều là đèn g, tranh chữ đồ cổ, rực rỡ muôn màu, không thiếu thứ gì cả. Giữa chợ, bạn bè, tình nhân cùng nhau tản bộ, rất náo nhiệt.
Lưu Vân cùng Thệ Thần song song đi giữa đám đông, thiếu nữ nói cười vui vẻ lướt qua người, cũng không nhịn được quay đầu lại ngắm thêm một chút, cách đó không xa, thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt, câu dẫn vị giác mọi người.
“Là món gì, thơm như vậy?”
Thệ Thần cười: “Đây là sản phẩm nổi tiếng của Lạc thành, “Hạm đạm tố tâm cao”, ngươi chưa từng nghe qua sao?”
“Hả? Vậy cũng phải thử một chút.”
Quán nhỏ bày nhiều loại bánh ngọt, lụa đỏ treo phía trên cửa hàng, mùi ngọt ngào thơm nức mũi.
“Hạm đạm tố tâm cao chính là…”
“Đợi chút,” Lưu Vân cười nói, “Để ta tìm thử.” Hắn lần lượt nhìn sang, trên bàn nhiều dạng món tráng miệng khác nhau, mùi thơm cũng khác biệt, trên bàn thấp ở một bên khác, từng cái từng cái hộp nhỏ thoảng hương thơm, khác với tất cả những món còn lại.
Hắn đưa tay cầm một cái, ngửi ngửi, nhìn lại cười hỏi: “Cái này sao?”
Đã thấy thanh y tuấn nhan nhìn mình không nhịn được cười.
Lưu Vân khiêu mi hỏi: “Sai rồi?”
Người kia lắc đầu, phì cười nói: “Lưu Vân… Đó là son…”
(Sa: =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
“…..”
Đại nương bán son tiến tới tươi cười góp mặt nói: “Công tử mua một hộp tặng cho nương tử đi, đây chính là ngọc ngưng chi thượng đẳng.”
Lưu Vân như không có gì xảy ra, đặt hộp son xuống, hướng nàng chớp mắt cười nói: “Nương tử ta không thích son, ‘nàng’ thích uống rượu.”
“Hả?”
“Khụ…” Bên người truyền đến một tiếng ho khẽ, Lưu Vân hơi mỉm cười, lúc này mới quay đầu lại mua một hộp “Hạm đạm tố tâm cao.”
Chợ đêm Lạc thành còn kéo dài đến tận đê Lạc Thủy. Bên bờ gió nhẹ lay, hương thơm thoang thoảng, liễu đứng bên cầu, chân cầu hai bức tượng thạch sư tĩnh tọa, mấy đứa trẻ nhỏ ở gần đó chơi đùa.
Trăng đã lên cao, ánh trăng như nước, mặt sông phản chiếu ánh bạc, mấy chiếc thuyền lớn của nhạc phường trôi chầm chậm theo dòng, cực điểm xa hoa, lăng ca phiếm dạ, ngâm thưởng yên hà.
Bên bờ sông, một vài đôi tình nhân thả đèn, tựa như đem Lạc Thủy thắp lửa lên.
Tố thanh y tụ đặt trên thành cầu, gió đêm mát mẽ thổi qua y bào.
“Cảnh đẹp như vậy, lại không có rượu ngon, thật là đáng tiếc.”
Lưu Vân chợt nhớ tới quán rượu lúc nãy vừa đi ngang, nói: “Ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ quay lại.” Dứt lời, tử y khẽ động, trong nháy mắt đã đi xa mấy trượng, biến mất ở chỗ đèn đuốc yếu ớt.
Thệ Thần nhìn bóng lưng hắn, chợt an tĩnh mỉm cười.
Lát sau, Lưu Vân đem theo bầu rượu trở về, xa xa nhìn bóng hình cao gầy đứng ở đầu cầu.
Trên cầu không có đèn, hai bên bờ sông, đèn đuốc ngâm ánh trăng tan ra trên cầu, phản chiếu bên trong con ngươi đen nhánh. Thệ Thần hơi nghiêng mặt sang bên, lông mày như thanh sơn, tóc đen như mực, phương xa phía chân trời, ngôi sao lấp lánh, tựa như vừa có mây mờ lướt qua.
Cực kỳ giống một bức tranh thủy mặc, làm hắn chợt nhớ tới một bài ca.
Vẽ phác trên phôi gốm đã ra sứ Thanh Hoa, ngòi bút đậm chuyển nhạt
Đầu bút lướt trên giấy Tuyên Thành đến đây bỗng ngừng đoạn
Vẻ đẹp của người như làn hương phiêu tán
Đến nơi nào ta không tới được.
Trong bức tranh sơn thủy
Người trốn trong lớp mực đen sâu thẳm…
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi người
Kìa khói bếp nhà ai vấn vương ngàn dặm bên sông
Dưới đáy bình viết Hán lệ, phỏng theo nét thanh thoát của thư pháp tiền triều
Coi như ta đặt phục bút để được gặp người
Ai vớt trăng đáy nước, thấy kết cục buồn trong quầng sáng
Như gốm Thanh Hoa truyền thế vẫn đẹp như xưa
Ánh mắt người cười ()
“Chờ lâu không?” Lưu Vân đem rượu ấm đưa tới.
Thệ Thần lắc đầu, khẽ nhấp một cái, cười khẽ: “Không sao… Dù thế nào, ta vẫn luôn chờ ngươi…”
Y quay mặt lại nhìn hắn, nhất thời, con ngươi sâu thẳm lấp lánh hơn cả ánh sao.
Cầm một miếng Hạm đạm tố tâm cao trắng như tuyết, chậm rãi đưa lên đôi môi mềm mại, mùi vị ngọt ngào quanh quẩn trong miệng.
Chén sứ khẽ cụng, “cạch” một tiếng.
Nâng cốc chúc đông phong, cùng nhau thong dong.
Thùy dương tử mạch phía đông Lạc thành, là lúc nắm tay nhau đi khắp nơi.
Lưu Vân mãn nhãn nhìn hoa đăng, đuôi mắt hơi cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: “Chúng ta đánh cược đi?”
“Cược cái gì?”
“Ừm… Người thua phải nghe lời người thắng, không được chống chế.”
Thệ Thần con ngươi đen cong cong, gật đầu cười nói: “Được, cá cược thế nào?”
Lưu Vân chỉ tay xuống mặt sông, nói: “Ngươi có biết trên sông có bao nhiêu cái đèn không?”
Thệ Thần liếc mắt một cái, cười nói: “Có hơn trăm là ít, làm sao đếm hết được?”
“Ta biết, ngươi chịu thua ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thệ Thần ánh mắt lưu chuyển, tay áo xanh đặt sau lưng, nhìn đèn đuốc chiếu rọi khắp nơi, tất nhiên là một dòng sông hoa đăng.
Y lại cười nói: “Ta chịu thua.”
“Ha ha.” Tử y nhẹ nhàng vòng ra sau, hai tay đặt lên hông y, môi mỏng kề sát bên tai, cười khẽ, “Một sông hoa đăng.”
Lưu Vân khẽ cười: “Đêm nay ngươi phải nghe lời ta rồi…”
Nóng rực khí tức như có như không quét qua tai, dường như khơi dậy rung động nơi trái tim.
Thệ Thần thấp giọng cười nói: “Vân, ta là nam nhân bình thường...”
Màn đêm thăm thẳm tĩnh mịch, ý xuân rã rời, ánh trăng mờ nhạt, gió vẫn thổi, tầng tầng màn che dưới đèn lay động.
Trên bàn bày một hộp Hạm đạm tố tâm cao, mùi hương mê người. Một kiện ngoại bào thanh sắc lộn xộn đặt bên cạnh bàn, một kiện hắc tử trường bào rơi trên mặt đất, góc bàn gỗ màu đen còn lưu lại vài vết cào rõ ràng.
Giường gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn hơi lay động, tầng tầng rèm che rủ xuống đất, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp.
Tóc đen dài như mực buông xuống, cùng tóc đen tản ra trên đệm quấn lấy nhau, cánh tay thon dài đặt trên bờ vai rộng, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay làm bùng lên ngọn lửa dục vọng...
Sống lưng thon gầy của Thệ Thần đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, áp sát vào g ngực Lưu Vân đang mạnh mẽ chập trùng.
Tiếng côn trùng trong trẻo du dương, khẽ ngâm nga trong đêm kiều diễm.
Môi lưỡi nóng ướt giống như ngọn lửa nóng bỏng đi khắp cần cổ....
Lưu Vân chôn ở trong thân thể y, được chặt chẽ bao lấy, khiến người nóng rực đến nghẹt thở, thân thể mềm mại dẻo dai cong lên, kích thích tiêu hồn dần dần thay thế khởi đầu thống khổ...
Chợt nhớ tới lần đầu tình cờ gặp gỡ, hắn thân ảnh bất kham, ý cười lãnh đạm không quan tâm gì cả, dường như đến trời đất này cũng không từng để vào trong mắt...
Bên tai ám muội nỉ non, nhẹ vuốt ve gò má, dịu dàng âu yếm, như ráng chiều...
Thệ Thần nằm trên người hắn, cảm xúc mãnh liệt chưa lui. Sợi tóc nhu hòa rũ xuống gò má, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
“Thần... Ngươi có hối hận không?”
“... Ta hối hận rồi.”
“Hả?”
Thệ Thần ngẩng đầu, hai tay chống hai bên hắn, cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt phượng đen sáng của hắn, mỉm cười: “Ta hối hận vì sao không thể gặp ngươi sớm một chút.”
Lưu Vân choáng váng, không nói lời nào.
Y cúi người hạ xuống, tại mi mắt nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, rồi dọc theo sống mũi anh tuấn, một đường lướt qua môi.
Lưu Vân trầm thấp cười, nhàn nhạt hô hấp, lại là mùi vị mê hoặc.
Ngoài cửa sổ côn trùng kêu vang, hòa cùng tiếng thở dốc cùng rên rỉ khó kìm nén được bên trong màn trướng...
Hoan ái như làn gió xuân, ôn nhu rồi lại kịch liệt thâm nhập, yêu diễm mê hoặc, khiếnngười run rẩy va chạm, mồ hôi từng giọt lăn xuống, lại là một ngày gió ấm áp dịu dàng...
“.... Ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?”
“... Sao lại... Đồng ý để ta ôm? Đừng nói với ta ngươi không đoán được đáp án đánh cược kia.”
Thệ Thần khẽ cười, như một chiếc lông vũ, khẽ ve vuốt lòng người: “Vậy ngươi sẽ để ta ôm sao?”
“Ách....”
“Nếu không, thì cái gì cũng không làm được... Huống hồ...” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, càng nói càng nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng dường như chẳng thể nghe được.
“Huống hồ cái gì...” Lưu Vân có chút mệt rã rời, nghiêng mặt sang bên chôn ở bên trong cổ y, mơ mơ màng màng ngủ.
Thệ thần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn, ở bên cổ nhẹ nhàng hôn một cái, mỉm cười nhắm chặt mắt lại.
Trên bàn gỗ, Hạm đạm tố tâm trắng như tuyết lượn lờ tỏa ra hương thơm.
Mấy chữ cuối cùng là.. Huống hồ... Ngày sau còn dài...
() Lời bài hát: Sứ thanh hoa (Jay Chou). Mình đọc QT chả hiểu gì nên copy y nguyên bản dịch trên youtube, có chỉnh sửa một số đoạn cho phù hợp với truyện.