Trăng sáng sao thưa, thu phong hiu hiu thổi.
Tiếng côn trùng (thu thiền) âm ỉ vọng lại từ trong rừng thẳm, bóng cây loà xoà lay động trong gió. Trong màn đêm mờ nhạt dưới trăng, một chiếc bóng nhanh nhẹn lao vút qua khu rừng. Cái bóng này không ai khác ngoài kẻ đang đào tẩu khỏi Ngự Phong sơn trang, nhị trang chủ Ngự Lưu Vân.
Lần này ly khai, hắn không mang theo bất cứ thứ gì giá trị xa xỉ, chúng chỉ tạo thêm trói buộc mà thôi, dù sao tiền tài là vật ngoại thân, chết cũng không mang theo được. Vì thế hắn chỉ thay một bộ trường bào nhẹ nhàng, mang theo vừa đủ ngân lượng, ‘thuận tiện’ cầm luôn vài loại kỳ dược hiếm có có thể dùng dưới bất cứ tình huống nào. Đương nhiên, còn có Thối Tuyết lúc nào cũng kè kè bên người.
Sâu trong cánh rừng u tĩnh lúc này chợt truyền đến một trận tê minh (ngựa hí) khiến Lưu Vân chú ý. Lần theo tiếng kêu, hắn thấy giữa sườn núi lộ ra một mảnh khoáng địa (đất bình nguyên tươi tốt) có suối nước róc rách chảy qua, một con ngựa hoang đang thong thả uống nước. Cách nó không xa có một con hắc mã bồi hồi không ngớt bên dòng suối, thi thoảng phát ra vài tiếng hí cao vút, dưới ánh trăng mơ hồ thấy được thân hình mạnh mẽ của nó. Cư nhiên cũng là một kẻ độc hành! Thật thú vị, vừa lúc mình còn thiếu một toạ kỵ, chọn nó vậy, Lưu Vân nhẹ nhàng cười, nghĩ rồi ẩn thân vào một nơi gần đó âm thầm quan sát. Không ngờ hắc mã vô cùng nhạy cảm, ngay khi Lưu Vân vừa định tiếp cận từ phía sau thì đã bị nó phát hiện.
Ngoài dự kiến là, nó không có giống những con liệt mã khó tuần khác lập tức xông lên công kích hắn, cũng không có vì kẻ khác tiếp cận mà bỏ chạy, ngược lại vẫn đứng yên không nhúc nhích, lẳng lặng chăm chú quan sát đối thủ, tựa như một vị võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ, âm thầm tìm kiếm kẽ hở của đối phương, vận sức chờ phát động.
Nụ cười của Lưu Vân lại toét ra vài phân, thực sự là rất có ý tứ! Hắn chậm rãi tiến đến gần hắc mã, mắt phượng chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của nó. Hắc mã phát ra một tiếng hí trầm thấp như muốn cảnh cáo, cao ngạo ngẩng cao đầu không một chút nào cam chịu tỏ ra yếu kém, hừ, con vật này cũng đủ ngạo khí. Lưu vân như sét đánh buông người nhảy qua đỉnh đầu của hắc mã, chộp lấy hậu cảnh (phần giữa cổ và lưng) của nó rồi xoay người lại vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Hắc mã không cam lòng bị kẻ khác điều khiển, lập tức vùng vẫy kịch liệt, kèm theo đó là những tiếng tê minh đầy phẫn nộ, nócực lực cố gắng làm người trên lưng rơi xuống. Vừa không có dây cương, cũng không có yên ngựa thì cho dù là có kĩ thuật cưỡi tốt thế nào cũng không thể thi triển, Lưu Vân cũng không có cách, chỉ phải dùng toàn lực ôm lấy cổ con ngựa, kẹp chặt bụng nó để khống chế sự cân đối của thân thể.
Không ngờ hắc mã đột ngột ngồi xổm xuống đất rồi cố lăn lộn hai bên, thiếu chút nữa là áp chết Lưu Vân! Hắn thúc mạnh vào lưng ngựa, xoay người lấy khuỷu tay đánh vào bả vai phải của nó, hắc mã ăn đau lập tức ngã oạch xuống, lại cố gắng lấy bốn vó đạp Lưu Vân nhưng đều không trúng. Lăn qua lăn lại một lúc lâu mà con ngựa vẫn còn có thể lực vô cùng, thuỷ chung không chịu hướng hắn cúi đầu.
Có cốt khí! Lưu Vân càng lúc càng thưởng thức con hắc mã vừa cao to mạnh mẽ lại vừa linh hoạt cao ngạo trước mặt. Bỗng thấy nó khiêu khích hí một tiếng đau đớn rồi chạy sâu vào trong rừng.
Thế nào, tưởng tỷ thí phải không? Lưu Vân lộ ra một mạt cười gian, lập tức phi thân đuổi theo. Hắn mãnh đề chân khí, lướt cây đạp cành, thoăn thoắt xuyên tới xuyên lui trong rừng không tới một khắc liền vượt qua hắc mã, lại thấy con vật kia đột nhiên dừng lại rồi quay đầu chạy ngược lại đường cũ, khó có được là nó vẫn còn nhớ rõ con đường quanh co khúc chiết như thế. Không ngờ vừa về tới khoáng địa hắc mã đã thấy thân ảnh màu tím sẫm đứng đó từ bao giờ.
Một người một ngựa lẳng lặng giằng co trong bóng tối thâm trầm, ngay khi Lưu Vân muốn công kích lần thứ hai thì con ngựa từ từ bước đến gần hắn (tuy vẫn còn cách xa hai trượng), đầu tuy vẫn hiên ngang ngẩng cao song chân trước hơi nhún xuống tạo thành một tư thế nửa quỳ.
Lưu Vân có chút ngạc nhiên, rốt cuộc mày cũng nhận chủ? Hắn lập tức nâng lên khoé miệng, vui vẻ bò lên lưng ngựa, dùng thanh âm mang theo tiếu ý thì thầm vào nó: “Từ nay về sau ngươi chính là ‘đồng bọn’ của ta! Giá —” (Chậc, ông này ngay cả ngựa cũng không tha ==!!)
Dưới ánh trăng một bóng tím thon dài giục ngựa bay đi trong tiếng hí dài lanh lảnh.
…
Ngủ không được bao lâu, Lưu Vân hơi hé mắt ra liền nhìn thấy bầu trời màu lam nhạt, tĩnh lặng mà cao xa, trong suốt không hề mang theo bất cứ màu sắc nào khác, nét trong suốt mà đạm nhiên ấy cực kỳ giống đôi mắt của một người… Đã sáng rồi sao? Thân thể vốn đang nằm trên lưng ngựa hơi cử động một chút nhưng cũng không có ý muốn đứng lên.
Đường đi lúc này đã trở nên bằng phẳng rất nhiều, không xóc nảy dữ dội như lúc còn ở trên núi. Hai bên đường phủ đầy lá vàng bay bay trong gió lạnh buổi sớm.
Liên tục lao đi một ngày một đêm, xem ra cũng đã cách Ngự Phong sơn trang một đoạn đường xa. Lưu Vân miễn cưỡng nhắm mắt lại, tiếp tục sự nghiệp chợp mắt. Hắc mã rất thông minh, như thể biết ý của chủ nhân, dùng tốc độ không nhanh không chậm bình ổn chạy trên quan đạo.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, Lưu Vân mơ hồ nghe từ xa vọng lại tiếng người nhốn nháo. Xem ra sắp đến trạm nghỉ chân. Hắn xoay người nhổm dậy, vỗ nhẹ bờm ngựa cười nói: “Cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Đi thôi, giá —”
Gần đến trà bằng, Lưu Vân nhảy xuống, vỗ vỗ lưng ngựa, đêm qua nhìn chỉ biết nó là một con hắc sắc tuấn mã, nhưng bây giờ mới thấy rõ trên đầu ngựa còn lòi ra một nhúm lông trắng như tuyết, giống như là dấu hiệu. Lưu Vân lúc này mới nhớ đến nó chỉ là một con ngựa hoang vô danh, tuỳ tính cười nói: “Nhúm lông trắng này thiệt giống khối ban (vằn) a, hay cứ gọi ngươi là Tiểu Ban (ngựa vằn) đi cho dễ thương”. ‘Tiểu Ban’ hí to một tiếng, không biết là hài lòng hay bất mãn (xem chừng là bất mãn nhiều hơn), Lưu Vân cũng không thèm để ý, bảo tiểu nhị đem dây cương cùng yên ngựa đến đóng lên, sau đó đi thẳng vào trà bằng, kêu một bình trà xanh cùng vài món điểm tâm lên từ từ dùng bữa.
Một hồi sau, một lão đầu run run tập tễnh bước vào trà bằng, tiểu nhị thấy có khách tới vội vàng ra bắt chuyện: “Lão gia, không biết ngài từ đâu đến? Không bằng bổn trước đưa lên một bình trà nóng?”
“Cái gì? Lão phu già rồi nghe cái gì cũng không rõ lắm…Nga, vậy mang lên mấy cái bánh màn thầu cũng được.”
“Được, lão gia xin đợi một lát.”
Lỗ tai của người xưa không biết rốt cuộc có mao bệnh (có tật) hay không, ngay cả âm thanh giả rõ ràng như thế mà cũng không nghe ra được?
Lưu Vân không để lộ chút dấu vết nào, âm thầm quan sát những người khách xung quanh. Có thương nhân nghỉ chân nhưng cũng không lẫn vào võ lâm nhân sĩ, một lão nhân như thế thực không làm ai lưu ý, ngược lại nhiều người thậm chí còn chăm chú nhìn hắn không kiêng nể gì. Lưu Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, quả thật, người này nguỵ trang vô cùng tốt, từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra kẻ hở, chỉ là thanh âm trầm thấp kia hắn vừa nghe đã biết không phải là của một lão đầu, căn bản là của thanh niên nhân.
Bất quá, có giả vờ hay không cũng là chuyện của người ta, kỹ thuật dịch dung mới là hứng thú của hắn.
Nghĩ là hành động ngay, Lưu Vân không trực tiếp hướng đến lão nhân kia ‘giao tiếp’ mà ngẩng đầu hỏi tiểu nhị: “Trước khi trời tối có thể đến được thị trấn tiếp theo?”
Tiểu nhị thấy vị thiếu gia cẩm phục tuấn mỹ trước mắt chủ động nói chuyện với mình, vội vã cúi đầu khom lưng đáp: “Nếu như thế thì vị gia này, ngài phải nhanh lên mới được, từ nơi này đi lên phía Bắc là Lạc thành cũng tốn đến một ngày đêm mã trình, e là tránh không khỏi đêm tối, trên đường cũng không có dịch trạm (chỗ nghỉ chân).”
“Như vậy bây giờ đi không phải cũng tốn một ngày một đêm?” Lưu Vân thâm ý liếc nhìn ‘lão nhân’ đang thảnh thơi uống trà, thấy ‘ông lão’ hơi dừng một chút rồi lại tiếp tục uống.
“Này cũng không phải, nếu đi đường không ổn thoả thì cả ba ngày ba đêm không đến cũng không kỳ lạ! Vị gia này, ngài là muốn đi Lạc thành sao? Nhìn ngài có vẻ như là từ bên ngoài đến, có lẽ chưa biết, sau kinh đô Huyền Diệu thì Lạc thành chính là thành thị phồn hoa nhất Huyền quốc. Thiên hạ thủ phủ Mộ Dung thế gia toạ ngay Lạc thành, một ít đại môn phái trên giang hồ như Hải Nhạc phái, Kỳ môn,… cũng đều ở Lạc thành.”
“Nghe có vẻ rất náo nhiệt. Đang lúc bản công tử xuất môn du ngoạn, sẽ đến đó dạo chơi vậy.” Mộ Dung thế gia ở Lạc thành? Kỳ môn lại là môn phái nào? Xem ra không thể nào nghênh ngang như thế này vào thành.
“Tiểu đích (cách xưng của hạ nhân) hiếu kỳ, không biết khách quan có thể cho tiểu nhân hỏi một câu, thất ‘mặc ngọc’ kia là ngài không dùng phụ tùng gì mà thu phục được?”
Cả trà bằng nghe câu này xong thì lộ vẻ không thể tin nổi nhìn Lưu Vân, lão nhân kia cũng không thể giữ được vẻ nhàn tản, nhất phó hình dáng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.
“Mặc ngọc?” Lưu Vân bị trành đến mạc danh kỳ diệu, không phải chỉ là một con ngựa hoang hơi có điểm liệt thôi sao?! Nhìn lão nhân tỏ vẻ do dự không biết có nênở miệng hay không thì hắn nhướng mày cười, trong lòng nảy ra vài ý ‘hay’.
“Khách quan không biết? Thất ‘mặc ngọc’ đó được xem là mã trung chi vương, toàn thân đen thùi, duy chỉ ở đỉnh đầu có một một nhúm lông mao màu tuyết trắng ngạo khí cương cường mười phần, nhất là bản tính hoang dã vô cùng càng thêm khó thu phục. Tuy vậy tốc độ cùng linh tính những thất mã khác cũng không thể nào bì được, hơn nữa nghe nói nó một ngày nhận chủ đó là trung thử nhất sinh (suốt đời trung thành với một người). Ngài là như thế nào thu phục được nó?”
“…Này cũng đơn giản, tại hạ chính là người chuyên tuần mã (huấn luyện ngựa).” Lưu Vân mỉm cười nói.
Lời vừa nói ra, mọi người thêm một trận kinh ngạc. Lão nhân kia hai mắt tỏa sáng, kiềm lòng không đậu chạy đến bên cạnh Lưu Vân ngồi xuống, hé ra nét mặt già nua cười sung sướng nói: “Kĩ thuật tuần mã quả thực tuyệt vời, thanh niên nhân, cương liệt nhất khó tuần nhất trong tất cả các loài ngựa như ‘mặc ngọc’ mà cũng có thể tuần, lão phu ngày thường vốn thích ngựa, chẳng biết thanh niên nhân có thể hay không giúp lão phu mở rộng nhãn giới?”
“Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ là con ngựa này tính tình rất liệt, e rằng sẽ làm bị thương đến lão nhân gia.”
“Chớ sợ chớ sợ, đống xương già này của lão phu cũng xoi như kiện khang, không có việc gì, không có việc gì!” Lão nhân vội vã nói, như sợ bỏ lỡ mất cơ hội chiêm ngưỡng chú ngựa trong mơ.
“Vậy thì, lão nhân gia thỉnh.” Lưu Vân nở nụ cười tươi tắn dẫn ‘lão nhân gia’ đi xem mặc ngọc.
Lão đầu hơi híp mắt, hưng phấn quan sát con bảo mã hiếm có, vừa định tới gần thì bị nó lui về sau một bước, tỏ vẻ cảnh giác, tuy có chút không cam lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, lại chuẩn bị tiến lên một lần nữa thì mặc ngọc cất lên tiếng tê minh, nhấc chân muốn đá ‘kẻ xâm phạm’. Lão đầu muốn né tránh nhưng nhớ đến Lưu Vân còn ở một bên, động cũng không phải mà bất động cũng không phải, mắt thấy móng ngựa sẽ hạ xuống, Lưu Vân rốt cuộc đúng lúc hô lên ngừng lại mặc ngọc, đưa tay kéo lão đầu lại, khẽ khàng nói một câu khiến ‘lão đầu’ cả người chấn động: “Đã là tiểu quỷ thì không nên ngạnh phẫn (cố giả trang) trưởng bối.”
Lão đầu, hoặc nên gọi là thiếu niên, biến sắc trầm giọng nói, thanh âm đã khôi phục lại nguyên bản: “Ngươi là ai?”
“Ta? Chỉ là một kẻ tuần mã mà thôi.” Lưu Vân đùa cợt đáp.
“Vậy sao? Trên giang hồ chưa từng nghe qua Ngự Phong sơn trang nhị trang chủ còn có thể tuần mã.” Thiếu niên lãnh phúng nói. (Lãnh khốc + trào phúng, cái từ này không biết dịch sao đành phải để nguyên bản).
“Có một số việc chính ra vẻ không biết mới là tốt.” Lưu Vân trành đến nỗi làm thiếu niên toát mồ hôi lạnh, “…giống như việc của ngươi.”
“Ngươi biết?! Ngươi…ngươi làm sao biết được ta là Kỳ môn môn chủ?” Thiếu niên kinh ngạc trừng to hai mắt, nếp nhăn trên mặt dúm thành một cục nhìn y như thiệt, quả thực không khác gì một bông hoa cúc khô quắt khô queo.
Tin tức này khiến Lưu Vân bị giật mình không nhỏ, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ cười thần bí nói: “Muốn ta giữ bí mật cũng được, nhưng ngươi ‘đền đáp’ ta như thế nào?!”
Thiếu niên đề phòng nhìn Lưu Vân do dự hỏi: “Ngươi…ngươi muốn gì?”
“Rất đơn giản, làm giúp ta một cái mặt nạ, dạy ta dịch dung thuật.” Rốt cuộc rồi cũng đi vào chủ đề chính, Lưu Vân không khỏi âm thầm cười, thốt nhiên đối với tiểu quỷ đơn thuần trước mặt nổi lên một chút hiếu kỳ.
“Mặt nạ thì không sao, nhưng dịch dung thuật là một trong hai đại tuyệt học của Kỳ môn, không thể tiết lộ ra ngoài…” Người này tuy là Ngự Phong sơn trang nhị trang chủ nhưng không biết có hay không cũng tính là ‘ngoại nhân’ như đại ca nói.
“Ta có thể cho ngươi cưỡi mặc ngọc một chút.” Lưu Vân cười tà dụ dỗ.
“Thành giao!” Thiếu niên đã ái mã thành si lập tức tươi cười rạng rỡ,đáp ứng, chỉ là tầng da mặt nhăn nheo già cả trông có vẻ cực kỳ hoạt kê (diễn hước). Bao nhiêu nội quy môn phái tức khắc bay lên chín tầng mây, thiếu niên từ trong áo móc ra một quyển cổ thư trông rất chi là ‘bí kíp’ cùng một cái nhân bì cụ kín đáo trao cho Lưu Vân, chăm chú dặn dò: “Ta sẽ không nói ra thân phận của ngươi, nhưng ngươi cũng phải giữ lời hứa đó!”
“Đương nhiên đương nhiên, bất quá, ngươi tên gì, ta phải biết tên ngươi thì mới gởi ngựa tới được chớ.” Lưu Vân cất mặt nạ cùng thư tịch, vẻ mặt xấu xa cười nói.
“Thệ Ly a, ngay cả cái này cũng không…Chờ một chút, ngươi căn bản cái gì cũng không biết! Ngươi gạt ta!” Thiếu niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thì bây giờ đã biết. Còn có, ta không nhớ có lừa gạt ngươi tiếng nào nhé!” Lưu Vân ‘vô tội’ nhún nhún vai nói.
“Ngươi!” Thiệt ghê tởm, thảo nào đại ca thường dặn không nên cùng người lạ bắt chuyện! (Please, ta xin ngươi, ngươi cũng không phải là học sinh lớp một được không?!).
“Ha hả, yên tâm đi, ta đã hứa thì sẽ tuân thủ. Còn nữa, hiện tại ta gọi là Vân Tiêu, đừng nhớ lầm đó.” Lưu Vân phải lên đường ngay, nhưng cũng không muốn chọc giận tiểu quỷ này, nếu thân phận bại lộ thì rất phiền phức, bây giờ sơn trang không chừng đã nổ tưng bừng rồi.
“…Thế là tốt nhất.” Thiếu niên không còn cách nào khác, chỉ phải nuốt cục tức vào trong, căm giận nhìn Lưu Vân rồi run run rẩy rẩy bỏ đi, dù sao hắn hiện tại vẫn đang là một ‘lão nhân’.
Lưu Vân nở một nụ cười nhàn nhạt, lấy thư tịch ra nhìn lướt qua, sau đó khoé miệng co rút một chút, đoạn không nói thêm lời nào nữa, nhảy lên ngựa lao đi.
Trên bìa thư tịch viết “Dịch cân kinh”