Chương 1: Thức tỉnh
Bùm… Một tiếng sấm vang lên, tia chớp ngang dọc trên bầu trời tối tăm, loé lên những tia sáng. Đế quốc Bắc Minh, nội thành Lăng Vân. Bụp… Lúc này, một bóng người bị vứt thẳng ra ngoài, từ cửa sau của một phủ đệ hào hoa. “Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?” “Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…” Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết. Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời. Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu. “Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!” Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này. Tí tách, tí tách… Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện một cơn bão cuồn cuộn tung trời, lao xuống như muốn nuốt chửng mặt đất. Gió bão thét gào, nước mưa táp xuống đất dữ dội. Tần Ninh ngẩng đầu, ngước nhìn lên trời cao. “Ông trời ơi, đến cả ông cũng thấy bất công thay Tần Ninh ta sao?”, Tần Ninh thì thào nói, mưa đổ ướt sũng người. “Ta không phục, Tần Ninh ta sao có thể chết ở chỗ này, sao có thể khuất phục cha con Lăng Thế Thành được!” Tần Ninh cắn răng, gắng sức kéo lê người, để lại sau lưng một vệt máu dài, bị mưa lớn nhanh chóng rửa sạch. Mưa rơi lách tách, khiến toàn thân Tần Ninh không ngừng run rẩy, vẻ mặt trắng bệch đáng sợ, nhưng hai tay thì vẫn gắng sức để kéo người lên phía trước, cho dù mười ngón tay đều đẫm máu tươi nhưng hắn không hề quan tâm. Đột nhiên, cơn mưa tầm tã lúc này ngừng lại. Một chiếc ô đang che chắn cho thân thể của Tần Ninh. Một bóng dáng xinh đẹp, đôi chân đi ủng bạc, mặc một chiếc váy dài có thêu hình hoa nhài xuất hiện trước mặt Tần Ninh. Trong cơn mưa, một cô gái xuất hiện như thế mang lại cho người ta một cảm giác thơm ngát và tao nhã. “Sở Ngưng Thi!” Hắn ngẩng đầu nhìn người con gái yêu kiều trước mắt. Khuôn mặt xinh đẹp đó từng khiến hắn mê muội, nhưng bây giờ nó lại chỉ khiến hắn cảm thấy buồn nôn. “Cô tới đây làm gì?” “Ta đưa huynh về!”, Sở Ngưng Thi lạnh nhạt nói. “Đưa ta về? Bây giờ cô còn có lòng tốt thế sao?” “Tần Ninh!” Sở Ngưng Thi mở miệng nói: “Huynh nên biết, nhà họ Lăng xứng đáng là bá chủ của nội thành Lăng Vân. Nhà họ Sở ta và nhà họ Tần huynh cộng lại cũng không phải là đối thủ của họ, Lăng Thế Thành là chính là cao thủ Thiên Môn cảnh, ta không có sự lựa chọn nào khác!” “Không có lựa chọn?” Tần Ninh cười khẩy nói: “Sở Ngưng Thi à, cái cô gọi là không có sự lựa chọn chính là lừa Tần Ninh ta tới dãy núi Lăng Vân, để Lăng Thế Thành bắt ta rồi đích thân đoạt lấy Tinh Môn của ta để giao cho con trai Lăng Thiên của lão ta sao?” “Để Tần Ninh ta trở thành một phế nhân, trở thành một kẻ phải chết, sau khi chết, còn phải chịu hàng ngàn dân chúng trong thành Lăng Vân phỉ nhổ sao?” “Tần Ninh!” Sở Ngưng Thi hít sâu rồi hét lên: “Nhà họ Tần của huynh không phải cũng khom lưng uốn gối với phủ thành chủ hay sao? Nếu ta không nghe theo thì nhà họ Sở của ta sẽ biến mất ở nội thành Lăng Vân, ngu nguội thì sống mà giỏi giang thì chết, huynh hiểu không? Muốn trách thì phải trách huynh đã thức tỉnh Tinh Môn!” “Ha ha…” Tần Ninh cười lớn, vẻ mặt hung ác, điên cuồng gào lên: “Được lắm, được lắm, hay cho câu ngu nguội thì sống mà giỏi giang thì chết!” “Nếu Tần Ninh ta không nghe lời nói ngớ ngẩn của cô thì sao lại bị bắt về Lăng phủ, bị cha con Lăng Thế Thành cướp đoạt Tinh Môn?” “Huynh… quá là cứng đầu!” “Cút!” Tần Ninh bỗng nhiên hét lên: “Kể cả ta chết ở đây thì cũng không cần kiểu quan tâm giả tạo của cô!” “Hừ!” Sở Ngưng Thi hừ một tiếng, nói: “Con người Lăng Thiên có tài năng, đã được Thiên Tử Đảng của học viện Thiên Thần đế quốc coi trọng, Thiên Tử của Thiên Tử đảng muốn huy động vây cánh thế lực của gã nên tuyển Lăng Thiên làm học viên, nhưng chỉ có một điều kiện…” “Điều kiện là Lăng Thiên bắt buộc phải có Tinh Môn. Bây giờ, gã đã có Tinh Môn của huynh, có thể tham gia vào học viện Thiên Thần, được Thiên Tử Đảng bồi dưỡng người tài, thế lực lại cao hơn một tầng, đến lúc đó, nhà họ Tần của huynh lại càng không có đường sống!” “Cút!” Tần Ninh gầm lên, chỉ bật ra một chữ, âm vang mang đầy sức mạnh! Sở Ngưng Thi nhìn thấy tình cảnh này thì lạnh lùng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự coi thường, nhấc ô, xoay người rời đi. Trong mắt cô ta, Tần Ninh bây giờ chỉ là đang vùng vẫy chờ chết vì chút tự tôn đáng thương của hắn mà thôi! Tần Ninh nhếch miệng, cười khổ. Bây giờ, hắn đã hiểu rõ, vị hôn thê Sở Ngưng Thi này rốt cuộc là người thế nào! Học viện Thiên Thần là học viện đứng đầu đế quốc Bắc Minh, Lăng Thiên lại được học viện Thiên Thần tuyển vào học, cho nên Sở Ngưng Thi… cam tâm tình nguyện bán đứng Tần Ninh hắn! “Cha, con xin lỗi, con trai đã phụ lòng mong đợi của người. Con xin lỗi…” Một dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, ý thức của Tần Ninh cũng dần biến mất. Ầm ầm… Trên trời cao, sấm gầm chớp giật, ngày càng mạnh mẽ. Trên đường cái, thân thể kia cũng dần lạnh lẽo. Một tiếng rắc rắc vang lên, đúng lúc này, một tia sét đánh thẳng vào thân thể của thiếu niên. Bỗng nhiên, xuất hiện chín tia sáng vây quanh hắn, phát sáng rực rỡ rồi cuối cùng dung hoà vào trong cơ thể hắn và biến mất không còn chút bóng dáng. … Ngày hôm sau, trong một biệt viện của Tần phủ, thành Lăng Vân. “Hả?” Bỗng chốc một âm thanh kinh ngạc, nghi ngờ vang lên, Tần Ninh tỉnh lại trên giường. Nhưng, lúc này trong hai mắt Tần Ninh vẫn còn mơ hồ thấy rõ, vết máu trên người cũng đã được rửa sạch. “Ta… không chết…” Tần Ninh nhìn đôi tay mình, đầu óc cảm thấy khó hiểu. “Không đúng, ta… trải qua cửu sinh cửu thế, bị kẻ xấu hãm hại, độ kiếp không thành, đã chết rồi…” “Cũng không đúng, thân thể của ta chính là Tần Ninh, tam thiếu gia của nhà họ Tần, bị Lăng Thiên cướp đoạt Tinh Môn, không chết…” Lúc này, Tần Ninh ôm lấy đầu mình, hoảng loạn thấy rõ, hai mảng ký ức đan xen vào nhau khiến hắn cảm thấy đau đầu. Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được có một tròng mắt của mình chậm rãi xoay chuyển. “Đây chính là… phong thần châu…” Bỗng nhiên, trong phong thần châu đó có một cỗ linh khí, cuồn cuộn xông ra, chảy xuống, có tiếng lách tách, truyền tới toàn thân. ----------------------------