Một đám đệ tử lúc này vui vẻ không thôi. Thoải mái, quá thoải mái! Mấy người Hoàng Phủ Hùng lúc này cũng đi theo Tần Ninh vào trong Thanh Vân tông. Mà cùng lúc đó, Thần Bắc dẫn theo mười mấy người rời khỏi dãy núi Thanh Vân, bay thẳng về Thánh Vương Phủ ở phía Tây. “Phụt...” Đột nhiên, sắc mặt Thần Bắc trắng bệch, không thể nhịn nổi nữa, phun ra máu tươi. Từng búng máu phun ra liên tục, cả gương mặt Thần Bắc trở nên trắng bệch đến đáng sợ. “Đại nhân Thánh Hộ!” Một tên hộ vệ phẫn nộ quát lên: “Cái tên của gia tộc Hoàng Phủ kia thật quá quắt!” “Thôi, không nói nữa!” Thần Bắc lúc này lấy hơi lại, từ từ nói: “Hoàng Phủ Thanh Ngọc đã nhẹ tay rồi, nếu không giờ ta còn chẳng đứng dậy được ấy chứ”. “Hàn Quảng cung kia rốt cuộc làm trò gì vậy? Sao lại ra tay với một thượng quốc, mà còn làm ầm ĩ đến mức này chứ?” “Còn nữa, thượng quốc Bắc Minh và Tần Ninh kia, rốt cuộc có lai lịch gì, điều tra thật rõ vào”. “U Minh Tông cùng Tần Ninh kia có quan hệ không rõ ràng thì thôi đi, bây giờ đến cả thế gia Hoàng Phủ còn có mối quan hệ thâm sâu với Thanh Vân tông”. Thần Bắc lúc này mơ hồ cảm nhận được, tất cả mọi chuyện dường như đều liên quan đến vị tông chủ mười tám, mười chín tuổi của Thanh Vân tông – Tần Ninh! Mà cùng lúc đó, U Động Thiên nhìn Cực Thiên Sơn mặt xám như tro, hừ nói: “Lần này nếu không phải ngươi nhanh trí thì giờ đã thành thi thể nằm dưới đất rồi!” “Thuộc hạ biết sai, biết sai rồi ạ!” Cực Thiên Sơn lúc này vẫn còn chưa kịp hồi thần. Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy? Thanh Vân tông không phải là một tông môn suy tàn à? Sao tự nhiên lại trở nên lợi hại đến vậy? “Địa phận Thanh Vân tông, bất kỳ tông môn nào cũng không được bước vào, ai trái lệnh, chém!”, U Động Thiên nhìn Tả Hữu hộ pháp và nói: “Sau này nếu còn ai ngu ngốc đi trêu chọc Thanh Vân tông, động vào Tần Ninh, đừng trách ta không nhắc trước. Chết rồi thì cũng không oán được ai đâu, cũng đừng mong ta sẽ bênh những kẻ đó!” “Vâng!” “Vâng!”