“Vương Thanh Trạch chết rồi!” “Cái gì!” Sắc mặt của lão già mặc áo bào đen thay đổi, kinh hãi hoảng sợ. Nhìn thấy động thái của Vương Khiếu Lâm, vẻ mặt của đông đảo đệ tử trở nên kì lạ. Tuy Vương Thanh Trạch là đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ, thiên phú xuất chúng nhưng chết ở chỗ này cũng không thể trách trưởng lão Vương Khiếu Lâm được. Trưởng lão Vương Khiếu Lâm tại sao lại phải kinh ngạc như thế? “Xong, xong rồi...” Vương Khiếu Lâm lúc này kinh hãi ngồi trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi. “Chủ phủ lần này sẽ lột da ta mất...” Một đệ tử khuyên nhủ: “Vương trưởng lão, Vương Thanh Trạch sư huynh chính là bị Tần Ninh tông chủ của phái Thanh Vân giết chết, chuyện này không thể đổ lên đầu ngài được, chủ phủ sẽ không làm khó ngài đâu!” “Ngươi thì biết cái rắm gì!” Vương Khiếu Lâm quát lớn: “Vương Thanh Trạch chính là con trai của chủ phủ, chủ phủ mất con trai sao lại không thể trút giận lên ta được chứ?” Cái gì? Lời này vừa nói ra, đông đảo đệ tử hoàn toàn sững sờ. Vương Thanh Trạch là con trai của chủ phủ? Bọn họ chưa bao giờ nghe về chuyện này. Vương Khiếu Lâm chậm rãi nói: “Vương Thanh Trạch có tư chất hơn người, mười tuổi đã thức tỉnh Vương thể, nhưng cũng không muốn để cho người khác biết mình là con trai của chủ phủ nên vẫn luôn giấu thân thế, dựa vào thực lực trở thành đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ”. “Bây giờ lại chết ở chỗ này, mà ta còn là người dẫn đội...” Vương Khiếu Lâm lúc này hai mắt đỏ bừng: “Tần Ninh, phái Thanh Vân, lão phu đương nhiên sẽ chém chết hắn mang về Thánh Vương Phủ, chịu đòn nhận tội”. Nghe thấy lời này, sắc mặt của rất nhiều đệ tử cũng trở nên khó coi. Nếu quả thật như vậy thì bọn họ há chẳng phải gặp nạn rồi sao? Đều là do cái tên Tần Ninh kia! “Hắt xì...” Tần Ninh lúc này đang đi trong rừng đột nhiên hắt xì một cái. “Chậc chậc, làm nhiều chuyện thất đức nên bị người khác mắng sau lưng à?”, Lâm Vi Vũ cười hớn hở nói. “Nếu như nói cứu người là làm chuyện thất đức vậy thì đoán chừng ta bị rất nhiều người chửi mắng đấy”. “Ngươi...”
Lâm Vi Vũ lười tranh luận với Tần Ninh.