“Chúng ta... ngủ một giấc thôi!” Tần Ninh từ từ nói. “Cái gì?” “Dù sao nếu bọn họ đánh nhau thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chờ bọn họ lên núi thì chúng ta đi theo là được”. Tần Ninh mỉm cười: “Giờ đang rảnh rỗi, vậy ngủ một giấc thôi!” “Ngươi...” Lâm Vi Vũ không thể không cảm thán, Tần Ninh này to gan thật. Mà lúc này, Khánh Trạch Thiên kia cùng Lệ Sinh Phong cũng nhìn về phía Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết. Khánh Trạch Thiên mỉm cười: “Ba vị dẫn người đến đây được, vậy chúng ta cũng có thể chứ?” “Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này chưa xuất hiện, ta nghĩ ai cũng có cơ hội cạnh tranh thôi”, Lệ Sinh Phong lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, ai nhận được tin tức để qua đây thì đều sẽ có cơ hội”. Hai người kia lúc này rõ ràng là không định nhường. Sắc mặt của nhóm Tề U Ngữ không được đẹp lắm. Khánh gia là con cháu của Khánh Vương cùng Lệ gia là con cháu của Lệ Vương, mặc dù danh tiếng trong vùng đất Cửu U không được rõ, nhưng nền tảng có khi còn thâm sâu hơn bốn tông môn lớn ấy chứ. Năm đó cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần là đồ nhi của tôn giả Thanh Vân, thành lập cương quốc Bắc Minh thì tam Hoàng thất Vương là những người được coi trọng nhất, được phong hầu lập tướng. Vì vậy mà con cháu của tam Hoàng thất Vương có tích lũy rất nhiều, bảo tồn được nền tảng, hiện giờ đủ để phát triển cảng mạnh mẽ hơn trên vùng đất Cửu U. Cho nên, ở bên ngoài, một vài thế lực và gia tộc cho rằng bốn tông môn lớn cùng Thánh Đan các mới là mạnh nhất. Nhưng trên thực tế, con cháu của tam Hoàng thất Vương cùng những gia tộc truyền thừa cổ, thế gia cổ còn mạnh hơn nhiều. Thậm chí, một vài địa phương ít dấu chân người còn tồn tại cả cổ quốc, những cổ quốc đó mới thật sự đáng sợ. Có điều con cháu của tam Hoàng thất Vương tuy không tầm thường, nhưng cũng không khiến bốn tông môn lớn phải sợ hãi. Hơn nữa, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này có giá trị cực kỳ quý giá, cho dù là nhân vật cảnh giới Hóa Thần cũng không muốn buông tay. Tề U Ngữ nói: “Nếu ai cũng không nhường ai, như vậy, chúng ta cùng lên đỉnh núi xem đi!” “Có điều, cũng nên giải quyết mấy thứ vướng mắt này trước đã chứ?” Tề U Ngữ nói đến đám linh thú kia. Mặc dù nói linh thú cảnh giới Thiên Nguyên, Thông Thiên không gây nên phiền hà gì cho họ, nhưng nếu không diệt trừ thì sẽ dễ gây họa về sau. “Được!” Mấy người đều gật đầu đồng ý. Bọn họ nhận được tin sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở trên đỉnh núi, mà đám linh thú này dĩ nhiên cũng đến vì nó. Đã vậy thì tốt nhất nên diệt trừ đối thủ cạnh tranh chung trước. Dưới chân núi, nhất thời, mấy chục người giao đấu với linh thú. Linh khí tức thì lưu chuyển, đá loạn bay đầy chân núi, tiếng vang vọng bên tai không dứt. Lâm Vi Vũ thấy cảnh đó thì lo lắng không thôi. Nếu cô ta và Tần Ninh không cẩn thận thì sẽ bị phát hiện mất. Mặc dù có Kiếm Phong Tuyết ở đây đảm bảo sự an toàn của cô ta, nhưng nếu Tần Ninh bị phát hiện thì e là sẽ chết không nghi ngờ. “Tần Ninh, ngươi...”
Lâm Vi Vũ xoay người lại nhìn Tần Ninh, đang định nói thì phát hiện Tần Ninh thế mà dựa lưng vào tảng đá, chắp hai tay sau ót và... ngủ!