Thế nhưng, thiên chi kiêu tử mà Cổ gia vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị một tên nhóc con vô danh phế mất hai chân! “Tiểu gia, xem ra kẻ đó không phải người hiền lành gì đâu nhỉ?” Mà cách đó mấy trăm mét, một nhóm người đứng dưới mấy cây cổ thụ, thấy cảnh đó thì một thanh niên khom người nói với người bên cạnh. Người này chính là Hạ công tử ở bên cạnh Vương Thanh Trạch lúc trước, Hạ Thanh! “Thú vị thật...” Hạ Thanh khẽ nhếch miệng lên, con ngươi trong suốt kia tỏa ra ánh sáng kỳ dị. “Cổ gia Lĩnh Nam có truyền thừa mấy vạn năm, nội tình tương đương Hoàng Phủ gia và Vũ gia. Nếu tên này không phải đến từ thế gia truyền thừa thì e là đến từ cổ quốc khác!” Nghe vậy, một vị trưởng lão chắp tay nói: “Gia, theo thông tin cổ quốc Đại Hạ chúng ta có được thì không có cổ quốc nào họ Tần hết...” Nghe vậy, Hạ Thanh liền cau mày. “Nếu như tên nhãi này không có chỗ dựa mà làm càn như thế thì ta nghĩ Cổ gia sẽ không tha đâu”. “Thôi, dù sao Thận cung cũng chưa mở ra, chúng ta hóng hớt là được”. “Vâng!” ... Mà bên này, người Vũ gia cũng thấy được cảnh đó. Vũ Vân Phàm nhìn Tần Ninh, cười khổ không dứt. “Công tử, là Tần Ninh đó...” “Ừ!” Vũ Vân Phàm lúc này nói: “Cha đã dặn, không được chọc vào hắn, chúng ta cứ an tâm chờ Thiên Thận cung mở ra rồi đi vào thử vận, dù sao miễn không vào Mặc cốc là được”. “Vâng!” Trong lúc đó, nhóm người Hoàng Phủ gia cũng cách rất xa. Mặc dù lão trưởng tộc Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên đều ở trong đội ngũ Tần Ninh, nhưng lão trưởng tộc đã ra lệnh, lần này họ chỉ cần làm việc của mình là được. Hoàng Phủ Vũ đứng trong nhóm người Hoàng Phủ gia, cũng chỉ cười khổ sở. Ban đầu, công hiệu của Ngũ Mạch Phổ kia khiến cha và trưởng tộc đều giật mình. Hắn ta cũng liền chú ý đến Tần Ninh. Lần này, Tần Ninh đối phó Cổ gia Lĩnh Nam giữa ban ngày ban mặt, e là sẽ khó mà giải quyết hậu quả được.
Không chỉ có mấy thế gia truyền thừa này, những thế lực tông môn hội tụ ở đây cũng đều đang hóng hớt.