Cổ quốc Đại Hạ xuất hiện ở đây khiến người ta thật bất ngờ. “Hạ Thất Vương!” Nhìn thấy người đàn ông trung niên có cặp mắt xếch kia, dù là Viêm Khắc cũng cảm thấy sửng sốt. “Lão đầu Viêm Khắc, ta cũng không ngờ Thiên Thận cung lại có nơi tốt thế này!” Hạ Thất Vương cười nói: “Nhưng nơi tốt thế này, ta nghĩ Viêm gia các ngươi mà đòi độc chiếm thì e là không thích hợp đâu?” Lời này nói ra, sắc mặt Viêm Khắc trở nên khó coi. Cổ quốc Đại Hạ chính là cổ quốc, tuy ông ta là con cháu Viêm Hoàng nhưng cũng không dám nhiều lời. Nghe nói cổ quốc có những lão yêu quái sống trên vạn năm, dường như còn là đại năng vô địch trên cả cảnh giới Hóa Thần. Lúc này, bầu không khí trong cốc trở nên dồn dập. Hơi thở đè nén tràn ngập ra. Rất nhiều tông môn hạng hai đều không muốn từ bỏ, bao nhiêu thiên tài địa bảo trên cây cổ thụ kia thật sự khiến người ta phát điên. “Hoặc là bây giờ cút xéo, hoặc là ở lại chôn cùng đi!” Giọng nói đạm bạc vang lên một lần nữa, đôi mắt của Tần Ninh đằng đằng sát khí, nhìn tất cả mọi người. Hai người Viêm Khắc cùng Hạ Thất Vương đều ngẩn ra. Viêm Khắc đột nhiên cười nói: “Hạ Thất Vương, nên chia bảo vật thế nào, mọi người lát nữa cùng tính sau. Bây giờ cái con châu chấu này cứ líu ríu không ngừng, thật sự quá là khó chịu!” “Ta cũng cảm thấy thế”. Hạ Thất Vương đứng chắp tay, hai người nhìn về Tần Ninh. Những thế lực có ân oán với Tần Ninh cũng có ánh mắt lạnh băng. Lĩnh Nam Cổ gia, Đại Nhật Thần Giáo cùng với Thánh Vương phủ, Lệ gia cùng Khánh gia, lúc này đều đằng đằng sát khí. Tần Ninh đi vào Thiên Thận cung, làm xằng làm bậy bao lâu nay, sống đến bây giờ, nếu không phải là bên người có người thủ hộ, thằng nhãi này đã sớm chết. Hiện tại, lão tổ Viêm gia cùng Hạ Thất Vương của cổ quốc Đại Hạ đích thân xuất hiện, Tần Ninh sao còn dám gào to ở đây. Cái tên này, đến lúc chết rồi. Hai người có ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Tần Ninh, nhưng cũng chỉ chú ý đến lão Vệ cùng tôm cát nhỏ thôi. Nếu là không có Lão Vệ cùng tôm cát nhỏ, Tần Ninh không biết chết bao nhiêu lần. “Nhãi con, ngươi chẳng qua chỉ biết dựa vào hai người này mà thôi. Không có bọn họ, ngươi chả là cái đếch gì cả...”, Viêm Khô giễu cợt nói. “Vậy à?” Ánh mắt Tần Ninh sáng như đuốc, đứng dậy, một đầu tóc trắng bay theo gió, một bộ áo trắng lướt nhẹ theo gió. “Những kẻ ở đây đều không chịu rời đi đúng không?” Tần Ninh quét mắt nhìn một loạt, nói: “Xem ra các ngươi không chịu nghe lời của ta, vậy thì...”
“Âm Dương Vô Cực trận, mở!”