Bọn họ cứ tưởng rằng, hôm nay Tần Ninh đắc tội nhiều thế gia, tông môn, nên không thể thoát khỏi nơi này. Nhưng không ngờ rằng, một mình Tần Ninh lại hòa cùng linh trận nơi đây, tiêu diệt rất nhiều thế gia, tông môn. Thật sự không thể tin nổi! Giờ khắc này, Tần Ninh đứng vững ở trên Viêm Hoàng lệnh thuẫn, thần tình lạnh nhạt. Đám người Hoang gia đã sớm tái mét mặt mày. Chạy, sẽ phải chết. Mà không chạy, dường như cũng chết. Tần Ninh đứng trên Viêm Hoàng lệnh thuẫn, im lặng không nói, trong cốc lộ vẻ tĩnh mịch. Mà Hạ Thất Vương kia cũng thấy kinh ngạc trong lòng. Mà trong lúc đó, Tần Ninh phảng phất như đang đứng ở một hư không khác. Ở bên trên cái khiên to lớn đó, trong lúc ngọn lửa đang nhấp nháy, một thân hình mặc áo dài màu đỏ như lửa ngạo nghễ đứng vững. Tần Ninh từng bước đi ra, thân ảnh đó dần trở nên rõ ràng. Tuổi tầm hơn ba mươi, quần áo đỏ như lửa, tóc dài cũng đỏ rực, phiêu lãng theo gió, khí thế xuất trần khiến người ta cảm thấy mờ ảo. “Viêm Ngọc Hoàng!” Nhìn thấy người đó, Tần Ninh đột nhiên mở miệng. Mà người đàn ông áo đỏ kia lại hơi sửng sốt, rồi rầm một tiếng, quỳ xuống đất. “Đại Đế!” Tiếng gọi này, người đàn ông áo đỏ run rẩy, không biết nên làm sao. “Đại Đế, người...” “Ngươi còn nhận ra ta à!”, Tần Ninh thản nhiên nói. “Viêm Hoàng lệnh thuẫn này vốn là do Đại Đế thưởng cho, thuộc hạ làm sao dám không nhận ra Đại Đế chứ ạ!” Viêm Ngọc Hoàng, Viêm Hoàng, một trong ba Hoàng danh chấn Cửu U. “Nếu đã nhận ra ta, thì nên biết, ta đến, tức là ngày tàn của ngươi cũng tới!” Viêm Ngọc Hoàng nghe vậy, thân thể run rẩy. Tần Ninh yên lặng nói: “Năm đó, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là hai huynh đệ hùng tài đại lược, các ngươi đi theo hai đứa nó, gây dựng nên cơ đồ!” “Ta mong rằng đồ tôn mình kêu gọi được nhiều người tài giỏi, cho nên giúp tam Hoàng thất Vương các ngươi nâng cao cảnh giới, đạt đến Hóa Thần, cương quốc Bắc Minh uy nghiêm đứng vững, còn tam Hoàng thất Vương cũng đều tương đương với trưởng tộc thế gia”. “Thời gian qua đi, Uyên nhi bỏ mình, Thanh Thạch bị bắt, nhưng các ngươi thì lại an ổn cách thế, con cháu đời sau phát triển bình thường, còn cương quốc Bắc Minh thì sa sút thành một đế quốc nho nhỏ, bị người ta khinh nhục!” “Lời thề của các ngươi năm đó đâu rồi?” “Tần Ninh ta không phải người không nói lý lẽ, ta không yêu cầu các ngươi đời nào cũng làm kẻ bề tôi, nhưng các ngươi đã không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì thôi, lại còn làm ra cái tư thái đi bắt nạt người khác”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn Viêm Ngọc Hoàng, trầm giọng quát: “Ta giết con cháu Viêm gia của ngươi, ngươi có oán hận gì không?”