Trên đời này không có lợi ích đột nhiên đến một cách vô duyên vô cớ. “Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn luôn mồm hỏi chúng ta vị trí của Tuyệt Ninh tông, bộ dạng rõ ràng muốn tiêu diệt Tuyệt Ninh tông, ta đương nhiên không thể để hắn tuỳ ý như thế được”. Người đàn ông mặc áo xanh chậm rãi cười nói. Đỗ tiên sinh? Tần Ninh liếc nhìn cái người tên Đỗ tiên sinh kia, im lặng không nói. “Ngươi đi đi!” Khoát khoát tay, Tần Ninh nhìn về phía Hạ Phương Ki, nói: “Cái đồ chơi Cửu Hoang chiến xa này cho ta mượn dùng một thời gian, sau này sẽ trả lại cho cổ quốc Đại Hạ của ông”. Tần Ninh cũng không muốn trở thành kẻ thù với cổ quốc Đại Hạ. Sợ sao? Từ đó chưa từng tồn tại. Trước đây Kiếm Âm Sơn cả đời si tình với kiếm thuật, mà ở bên cạnh có con gái bầu bạn có thể nói là vô cùng quan trọng. Người con gái ấy chính là công chúa của hoàng thất cổ quốc Đại Hạ. Chỉ xét về điểm này, Tần Ninh cũng không muốn thật sự giết đến cổ quốc Đại Hạ máu chảy thành sông. Còn về chuyện của Hạ Thất Vương và Hạ Thanh lần trước, Tần Ninh chỉ có thể nói, hai người này đáng chết. Một lời nói lạnh nhạt nhưng khi lọt vào tai của Hạ Phương Ki lại biến thành sự châm chọc cực lớn. Giống như một vị đế vương cao cao tại thượng bị một tên ăn mày nhỏ bé sai khiến: ngươi đi đi, ta thương hại ngươi, cho ngươi một núi vàng để ngươi tiếp tục làm một hoàng đế tiêu dao tự tại. Hạ Phương Ki nghe mấy lời này làm sao lại không tức giận cho được? “Tần Ninh, Cửu Hoang chiến xa vốn là vật thuộc về cổ quốc Đại Hạ ta, ngươi cường thủ hào đoạt, bây giờ bổn quân đến lấy thì có gì không phù hợp?” Hạ Phương Ki quát lên: “Ngươi đừng tưởng rằng có thể điều khiển Cửu Hoang chiến xa ở Viêm gia tuỳ ý ngông cuồng thì cũng có thể muốn làm gì thì làm với cổ quốc Đại Hạ ta!” “Ta mặc kệ ông!” Tần Ninh từ tốn nói: “Không liên quan đến ông, cút sang một bên, người ta cần tìm không phải ông”. Ánh mắt của Tần Ninh chuyển sang Đỗ tiên sinh, trầm giọng nói: “Người ta tìm, là hắn!” Trông thấy Tần Ninh nhìn mình chằm chằm, Đỗ tiên sinh vẫn không hề hốt hoảng, đứng vững giữa không trung, dáng vẻ vân đạm phong khinh. “Tiểu tử, tự tìm cái chết!”