Không sợ không được! Thi thể của Dương Đỉnh Thiên của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương của Thánh Vương Phủ lạnh vẫn chưa được mấy ngày đâu. Ông ta tự biết bản thân mình cũng chẳng mạnh hơn hai người đó là bao. Còn nữa, ngũ đại gia tộc nói đi đời liền đi đời luôn, Tuyệt Ninh tông bị Tần Ninh nói thu liền thu, ngay cả quốc quân của cổ quốc Đại Hạ, cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng phải kiêng dè Tần Ninh, bản thân ông ta chỉ là một cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển nào dám khiêu chiến với Tần Ninh chứ. Giọng điệu khẩn cầu của Lâm Thiên Nhai khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác. Chuyện này còn khó tin hơn cả nằm mơ giữa ban ngày! Đường đường là các chủ của Kiếm Các, của thế lực hàng đầu mà bây giờ lại cầu xin Tần Ninh! Một cảnh tượng không thể xảy ra lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ, vào chính lúc này đây. Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Không biết? Người không biết thì không có tội à? Hôm nay là do ta đến sớm nên không xảy ra chuyện gì, nếu như ta không đến thì thượng quốc Bắc Minh chẳng phải sẽ bị người khác đạp đổ sao, một câu không biết của ông thì không có chuyện gì sao?” “Mỗi một cảnh giới Hoá Thần đối với Kiếm Các của ông mà nói đều quý giá, thì thượng quốc Bắc Minh đối với Tần Ninh ta mà nói chính là vật trong tim, ta một tay nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì thì già trẻ Tần gia ta sẽ đều sẽ chết trong trận chiến này”. “Lâm Thiên Nhai, ông nhớ cho kỹ, hôm nay may là ta đến, nếu như ta không đến, đế đô thượng quốc Bắc Minh bị diệt, một người của Tần gia ta mà thiếu mất một sợi lông tơ thì Kiếm Các của ông chắc chắn sẽ bị Tần Ninh ta huyết tẩy, ông có tin không?” Tần Ninh nói xong mấy câu này, khí tức càng thêm lạnh lẽo. Hôm nay lão Vệ đi điều tra tin tức, không có ở đây. U Phần Thiên trấn giữ Tuyệt Ninh tông nên cũng không ở đây. Tần Ninh hắn đứng ở chỗ này, để xem Lâm Thiên Nhai có dám động đến hắn không! Trước đây, nếu không phải do hắn quá nhân từ thì Tần Hâm Hâm cũng sẽ không chết, bây giờ có lẽ vẫn ở cạnh mình gọi một tiếng ca hai tiếng ca, nghịch ngợm náo loạn như Kiếm Tiểu Minh, tiếp tục sống cuộc sống đơn thuần, như một tên dở người ở bên cạnh hắn. Trước đây, nếu không phải do hắn nhân từ thì Tần Kinh Mặc sẽ không chết. Tất cả đều do hắn đến muộn. Nhưng một câu đến muốn càng thể hiện rõ sự bất lực của hắn. Thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, là thế lực mạnh nhất trong vạn giới, Tần Ninh trải qua chín đời chín kiếp có thể nói là nhân vật vô địch. Thế nhưng vô địch mà ngay cả người mà mình muốn bảo vệ cũng đều không bảo vệ được thì vô địch có nghĩa lý gì? Ngày trước hắn trợ giúp Bắc Minh phát triển, hắn tưởng rằng đã để lại đủ thị uy khiến tất cả mọi người đều không dám động đến Bắc Minh. Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Hôm nay thượng quốc Bắc Minh vẫn có người đến tận cửa đánh phá. Thị uy của hắn chưa đủ!