“Hả cái gì mà hả? Cứ làm như thế đi!” Tần Ninh thản nhiên nói: “Trong khoảng thời gian ngắn muốn bịt miệng bọn chúng thì phải khiến bọn chúng kiêng dè”. “Đợi khi ma tộc xuất hiện, chúng ta xuất người xuất lực thì bọn chúng sẽ không dám nói gì nữa đâu”. “Ma tộc xuất hiện...” Sắc mặt của Ngô Điền thay đổi. “Ma tộc thật sự sẽ quay trở lại sao?” “Chuyện này... Ai dám chắc được chứ?” Tần Ninh phất tay một cái nói: “Đến lúc đó rồi nói tiếp, xe đến trước núi ắt có đường, ta cũng sẽ không để ma tộc huỷ hoại Thanh Vân tông mà ta vất vả khổ sở gây dựng đâu”. Suốt dọc đường, đám người Thanh Vân tông lao như bay trở về, tiến vào bên trong vùng đất Cửu U, về Thanh Vân tông. Dãy núi Thiên Tuyệt, Tuyệt Ninh tông to lớn, bây giờ đệ tử của nhị đại tông môn sát nhập làm một. Ba chữ Tuyệt Ninh tông trước cửa sơn môn sớm đã được đổi thành ba chữ Thanh Vân tông. Tần Ninh đáp xuống, nhìn sơn môn gật gật đầu. “Trông cũng không tồi!” Sải bước tiến vào bên trong sơn môn, dáng vẻ của Tuyệt Ninh tông lúc này cũng đã thay đổi đáng kể, dường như có thể cải tạo thành dáng vẻ của Thanh Vân tông. Đại điện Thanh Vân nằm ở chính giữa sơn môn, trông rộng lớn hùng vĩ. Phía sau đại điện là một ngọn núi. Trên đỉnh núi có một toà cung điện rực rỡ. “Tham kiến tông chủ!” “Tham kiến tông chủ!” Bước vào sơn môn, ở đầu bên kia con đường lớn rộng mấy chục thước, hàng ngàn hàng vạn đệ tử và các trưởng lão lúc này đều cúi đầu thi lễ. Tần Ninh nhìn thấy cảnh này liền xoa đầu. Bày ra thế trận như này khiến hắn cảm thấy có hơi đau đầu. Không phải là sợ mà là do đã thấy quá nhiều cho nên mới đau đầu. Tần Ninh đi thẳng về phía đại điện Thanh Vân, đứng vững ở trước điện. Một thân đồ đen, tóc trắng tung bay, thân hình cao ráo cân đối, khuôn mặt tuấn tú hơi chút ngây ngô khiến người khác có cảm giác trẻ trung như tuổi mười tám đôi mươi. Đôi mắt đen như mực, bờ môi mỏng khẽ nhếch kèm theo một nụ cười mê người. Tần Ninh nhìn xuống, nâng hai tay lên. Từng bóng người lần lượt đứng dậy nhìn tông chủ trước mặt. Chính là người thanh niên trạc tuổi như bọn họ này bây giờ đã là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, hơn nữa còn giết chết cảnh giới Hoá Thần. Chỉ riêng điều này thôi thì vị trí tông chủ kia không ai dám có ý kiến.
“Trên đường trở về trưởng lão Ngô Điền có nói với ta”.