Hạ Văn Đào sải bước ra, chém về phía Tần Ninh. Tần Ninh cười khẩy, quanh người có ánh sáng xanh bao phủ. Ngọc Lôi thể khai mở. Không thấy Tần Ninh có hành động gì hoa mỹ. Một quyền đấm thẳng ra. “Nhận lấy cái chết đi!” Thấy Tần Ninh dám dùng một quyền đỡ lấy công kích của mình, Hạ Văn Đào cười khinh miệt không ngừng. Cái tên này không hề biết uy lực của Tụ Linh Khải Giáp. Binh khí ngưng tụ từ linh khí còn mạnh hơn vũ khí, hơn nữa quan trọng nhất là công kích không phải đến từ vũ khí mà là từ linh khí. Một khi Tần Ninh va phải thì sẽ bị nổ tung không nghi ngờ! “Tụ Linh Chém!” Hạ Văn Đào quát khẽ, công kích trên hai cánh tay lúc này hoàn toàn ngưng tụ, sóng khí mạnh mẽ xông ra cuồn cuộn. Hắn ta tin rằng đòn tấn công này hoàn toàn có thể chém được hai tay của Tần Ninh. Đoàng!!! Một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên. Đoàng một cái, trong lúc nhất thời, Hạ Văn Đào vô cùng kinh ngạc. Tần Ninh đấm tới, cánh tay kia không chút tổn hại, ngược lại, đao linh khí mà hai tay hắn ta ngưng tụ ra lại nổ tung. Một kích tan tác! Nhưng khác hẳn những gì hắn ta tưởng tượng. Hắn ta là người tan tác. Không phải Tần Ninh! Chuyện này sao có thể? Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, còn hắn ta, đã là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ! Chênh lệch ba cảnh giới nhỏ, đủ để khiến hắn ta đánh chết Tần Ninh trong một quyền. Nhưng lúc này lại không phải như thế. Đây gần như là chuyện không thể, ấy thế mà nó lại xảy ra. Thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận. “Tụ Linh Khải Giáp dựa vào linh khí thâm hậu mạnh mẽ, chứ không phải là thứ mà kẻ nào cũng tu luyện tới cực hạn được”. Tần Ninh cười khẩy: “Loại như ngươi, ta một tay đánh được mười tên!”