Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!” “Ây da, đại gia Tần Ninh à, lão già ta thật sự xem không hiểu quyển thứ năm, ngài có thể chỉ điểm chút được không?” Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả. Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá. Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời. Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không? Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật! Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu! Cái quái gì đây? Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh? Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới. Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia. Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào. Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra. Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh. Là đang làm gì vậy? Chuyện gì đây? Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu. Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta. Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác? Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy. Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy? Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì? “Mặc Uyên Tử!” Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng. “Làm loạn đủ chưa?” Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi. Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng. Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này. “Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”