Hai người đứng đầu, còn lại mười mấy người cũng lần lượt vây quanh. “Muội, làm sao đây?” Mặc Phong tuyệt vọng nói. Mặc Vũ Nhu lườm Mặc Phong một cái. “Còn làm sao được nữa? Đánh thôi!” Chuyện đến nước này, năm người có phải chịu đòn đi nữa thì cũng phải đánh. Không đánh trả lại mới là mất mặt. “Chuẩn bị xong chưa?” Tần Ninh lên tiếng, nhìn bốn người và nói: “Thời gian quý giá, ta không muốn tốn thời gian với các ngươi, một lát nữa ta nói đánh, thì chỉ cần đánh thôi, đánh cho chúng chịu phục thì thôi!” Mặc Phong, Mặc Vũ Nhu, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sửng sốt. Đánh đến chịu phục thì thôi? Là bọn họ bị đánh đến chịu phục mới đúng chứ? Tần Ninh lại mang dáng vẻ hoàn toàn không sợ. Vốn dĩ Tần Ninh định đích thân ra tay, cho từng người chịu phục một, nhưng nghĩ lại, lấy được ý cảnh trong Thiên tháp mới là quan trọng, hắn không muốn dây dưa nhiều thời gian. Mà đã vậy thì cứ thô bạo là tốt nhất. Tượng gỗ điêu khắc hình Cửu U Đại Đế trước ngực lúc này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Tần Ninh chắp tay niệm quyết, quát lên. “Định!” Trong nháy mắt, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra. Hai mươi lăm con người đang hung hăng lúc này lại bị định thân tại chỗ, không thể cử động. “Đánh!” Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đương nhiên sẽ không chậm trễ. Hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu tức thì sửng sốt. Nói định là định luôn được? Đây là thủ đoạn gì? Thuật định thân? Chưa bao giờ nghe nói đến! “Còn sửng sốt cái gì? Đánh đi!” Nhìn hai người, Tần Ninh cạn lời. Bức tượng Đại Đế này không chỉ đơn giản là một pho tượng. Bên trong ẩn chứa thần vận, chứa hơi thở Tạo Hóa! Cái gọi là hơi thở Tạo Hóa, chính là vượt qua cảnh giới Tam Vị gồm Nhân Vị, Địa Vị, Thiên Vị, đạt đến bốn cảnh giới Tạo Hóa mà sản sinh ra. Một hơi thở Tạo Hóa có thể đoạt trời tạo đất!