Lúc này, trên cả khu đầm lầy, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ không ngừng. Mọi người giờ đây không còn nhớ rõ, kiểu yên lặng này đã xuất hiện bao nhiêu lần rồi! Ông là cái thá gì? Nể mặt ông? Mặt ông đáng giá lắm à? Trên toàn Cửu U đại lục, người dám nói những lời này chỉ có những cương vương của các cương quốc mà thôi. Mà hôm nay, Tần Ninh lại nói vậy. “Láo xược, đây là bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm ta. Đế quốc Bắc Minh ngươi mà gặp kỵ binh của đế quốc Thương Nghiễm ta cũng chỉ biết run rẩy!” Một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 gằn giọng nói: “Nhãi con, xin lỗi bá chủ nước ta ngay”. “Xin lỗi? Ta xin cái con mẹ ngươi!” Tần Ninh lặng lùng nhìn thẳng mặt tên đó, u ám nói: “Ta muốn giết ai, ai dám ngăn cản thì giết luôn cả lũ”. “Không tin thì cứ tới thử!” “Muốn chết!” Sắc mặt của cường giả cảnh giới Địa Võ đó lạnh lẽo, sải bước đi lên, sát khí cuồn cuộn. “Dừng tay!” Thương Nhất Tiếu lên tiếng ngay lập tức. Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy, mấy người Dương Vấn Thiên chết trong tay Tần Ninh thế nào. Linh khí ngũ phẩm mà năm đó tôn giả Thanh Vân đã dùng, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, uy lực cực lớn, không phải là thứ người bình thường có thể chịu được. Vẻ mặt Thương Nhất Tiếu tươi cười. “Đúng là một thiếu niên rất quyết đoán”. Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Tần Ninh đúng không? Tuy không biết làm thế nào mà ngươi lấy được cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất là nên khiêm tốn một chút”. “Hôm nay, ngươi không tính toán hậu quả đã giết liên tục 4 vị bá chủ, 4 đế quốc lớn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi”. “Vậy thì sao?” Tần Ninh mỉm cười nói. Vậy thì sao? Thương Nhất Tiếu cảm thấy rất buồn cười. Ông ta cũng không muốn quan tâm xem rốt cuộc Tần Ninh là ngây thơ thật hay giả ngốc. “4 người họ chết rồi, ta cũng không tính toán. Nhưng Tần Ninh, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên có thể gọi là linh khí mang tôn uy của tôn giả Thanh Vân, giá trị phi phàm, một khi tin tức này truyền ra thì ngươi giữ không nổi, đế quốc Bắc Minh cũng giữ không nổi”. Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Thất phu vô tội, kẻ tài có tội. Cho nên ta khuyên ngươi, tốt nhất là giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra đi!” Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã hiểu ngay. Lão cáo già này không hề nghĩ tới sống chết của mấy người Dương Vấn Thiên mà trái lại muốn lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay mình. Nghe thấy lời này, Vân Khánh Ngữ và mấy người Minh Ung cũng cẩn trọng hơn hẳn. Theo tính cách của Tần Ninh, chắc chắc là sẽ không giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra. Thương Nhất Tiếu là ai? Bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm, người nắm giữ đứng đầu trong 10 đế quốc lớn, bản thân ông ta chính là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 5. Tần Ninh không nể nang ông ta, theo tính cách của Thương Nhất Tiếu thì sao có thể bỏ qua như thế? Gã này sĩ diện có tiếng. “Được rồi!” Tần Ninh vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều sững sờ. Được? Tần Ninh sải bước ra, bàn tay vung lên. Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên bỗng chốc bay trong không trung về phía Thương Nhất Tiếu. Thấy Tần Ninh quả quyết như thế, Thương Nhất Tiếu khẽ sững lại, bàn tay vung lên, một luồng linh khí từ bàn tay đỡ lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên. Kiểm tra kỹ càng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Thương Nhất Tiếu mới yên tâm cầm lên tay. “Không sao chứ?” Tần Ninh lại cười nói: “Ông đường đường là cảnh giới Địa Võ tầng 5 mà lại sợ sệt cảnh giới Linh Luân tầng 3?” “Được rồi, ông muốn cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, ta đã cho ông rồi”. Tần Ninh chắp tay sau lưng, tỏ ra điệu bộ thản nhiên, nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi”. Đi? Cứ thế đi à? Thật sự không cần cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên nữa à? “Đứng lại”. Chỉ là khi Tần Ninh vừa quay lưng thì lại đột nhiên vang lên một tiếng quát. Thương Nhất Tiếu u ám nói: “Cung và tên này sao lại không có một tia linh khí dao động?” “Không có linh khí?” Tần Ninh kinh ngạc nói: “Đó là vì ông không biết dùng, liên quan gì đến ta?” “Ngươi đứng lại!” Lúc này, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu đã sầm hẳn lại . Rõ ràng Tần Ninh đang chơi ông ta. “Ngươi dám đùa giỡn ta, thằng nhãi thối tha, ngươi thật sự cho rằng, đế ta không dám giết ngươi sao?” Thương Nhất Tiếu sầm mặt, sát khí cuồn cuộn. Ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng 5, có thể ngăn được đòn tấn công của cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Tần Ninh dùng cung tên này thì cũng không uy hiếp được tính mạng của ông ta. Huống hồ, bây giờ cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên còn ở trong tay ông ta. Chỉ riêng điểm này thì Tần Ninh gần như không có bất kỳ năng lực nào để uy hiếp tới ông ta. “Vây lại cho ta. Thằng nhóc này không nói ra cách sử dụng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thì giết luôn, mỗi người đâm một nhát. Ta muốn xem xem, hắn có thể ngang ngược đến lúc nào!” Lúc này Thương Nhất Tiếu hạ lệnh, bỗng chốc, 7, 8 tên mang theo mười mấy thủ hạ bao vây mọi người lại. 7, 8 tên đó tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào. Lúc này Tần Ninh khẽ lắc đầu. “Ta đã biết tâm địa của ông ác độc, cho ông rồi, ông không dùng được còn trách ngược ta?” Tần Ninh chậm rãi bước lên, cười nói: “Đây là ông tự tìm đường chết, đế quốc Thương Nghiễm, hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, đúng không?” Giọng nói của Tần Ninh chợt thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể mặt Thương Hư năm đó từng cứu đứa nhóc Minh Uyên một mạng thì ta đây cũng lười dài dòng với ông”. Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu sững sờ. Nguyên soái Thương Hư là 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy, nhưng lại là một người có thực lực kém nhất trong 9 soái dưới trướng Minh Uyên. Tuy nói là vậy nhưng năm đó, nguyên soái Thương Hư lại có ơn cứu mạng với đại đế Minh Uyên, cho nên được thăng chức nguyên soái. Nhưng chuyện này có rất ít người biết, chứ đừng nói là mấy vạn năm sau. Vậy tại sao Tần Ninh lại biết? Mà hình như còn biết rất rõ ràng. “Thu lại cái suy nghĩ vặn vẹo của ông lại. Ta không muốn náo loạn với ông. Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đưa cho ta, ta không giết ông, tiếp tục yên tâm mà làm hoàng đế”. Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn sửng sốt. Không muốn náo loạn với ông? Tần Ninh đang thành thật sao? Hai vị đế vương Vân Khánh Tiêu và Minh Ung lúc này cũng siết chặt binh đao trong tay, mồ hôi ướt đẫm lưng. Tần Ninh này thật sự không sợ trời không sợ đất, Thương Nhất Tiếu là bá chủ đứng đầu của 10 đế quốc lớn, trong mắt hắn hình như cũng chỉ là người bình thường muốn giết thì giết. “Láo xược!” Quả nhiên, Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn bị Tần Ninh chọc giận. Chỉ là một thằng nhãi đến từ một đế quốc đang sa sút, không biết tên mà lại coi mình như một thuộc hạ, lại còn uy hiếp mình như thế? Gã này thật sự không sợ chết sao? Thương Nhất Tiếu nắm chặt cung tên, tức không thế nói nên lời. “Giết cho ta!” Vừa dứt lời, bỗng chốc mấy bóng người xông ra chém giết. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo. “Càn Khôn có tự bao đời, Chấn Thiên tồn tại dài lâu!” Soạt… Lúc này, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên cực bình thường trong tay Thương Nhất Tiếu tỏa ra một luồng ánh sáng bá đạo, thoát khỏi tay ông ta. “Ta nói rồi, không muốn náo loạn cùng ông, còn thật sự cho rằng ta đùa sao?” Tần Ninh hừ một tiếng, ngón tay điểm một cái, ánh sáng trên mũi tên Chấn Thiên càng thêm chói lọi rồi lao vào không trung, đâm về phía Thương Nhất Tiếu.