Cảnh giới Thiên Võ, sự tồn tại vô địch. Lúc này, Tần Ninh nhìn bóng người đó, cũng hơi sửng sốt. Trong giây phút ấy, hắn như rơi vào hồi ức rất lâu về trước. “Thương Hư...” Tần Ninh từ từ mở miệng. “Tần Ninh, làm gì cũng nên giữ lại một con đường, nếu không, đắc tội phải người không nên thì hậu hoạn khó lường lắm đấy”. Thương Hư nhìn Tần Ninh, thần tình lãnh đạm mà kiêu ngạo. Là người đã sống chín vạn năm, ông ta có sự kiêu ngạo của mình. “Giữ lại một đường?” Nghe vậy, Tần Ninh bật cười. “Ta nên nói câu này với ngươi mới phải đấy!” Tần Ninh tỏa ra một cảm giác khiến người ta lạnh gáy, lắc đầu nói. “Nguyên thạch phong ấn thời không không có trong Cửu U Đại Lục. Năm đó, Cửu U Đại Đế lấy được một viên từ đại lục Thương Lan về. Viên đá này có giá trị hơn cả cái Cửu U Đại Lục này”. “Sau này, Cửu U Đại Đế tặng nguyên thạch phong ấn thời không lại cho đồ tôn mà mình đắc ý là Minh Uyên”. “Mà sau đó nữa, Minh Uyên không dùng, lại tặng đi cho thuộc hạ của mình”. “Ta cứ nghĩ Minh Uyên sẽ tặng nó cho tên nhóc Linh Uyên kia, nhưng hóa ra là cho ngươi”. Tần Ninh nói ra từng câu, đám người lại ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng bóng dáng Thương Hư thì lại run nhẹ. “Nguyên thạch phong ấn thời không”. Thần sắc Dương Thiên Thủ sững sờ. “Ta nghe nói nó có thể phong ấn thời gian và không gian, bảo đảm cho người được phong ấn này chặn lại sự lưu chuyển của thời gian cùng không gian, nhưng thực lực sẽ không được tăng lên nữa, thậm chí còn tụt giảm”. “Viên nguyên thạch phong ấn thời không này chỉ tồn tại trong sách cổ, mà còn hiếm vô cùng, không lẽ...” Tổ thượng của thượng quốc Linh Ương là Dương Linh Uyên, thiên tướng Linh Uyên thanh danh hiển hách, người đứng đầu mười tám thiên tướng, được Minh Uyên đại đế yêu thích nhất. Cho nên rất nhiều chuyện được ghi lại trong thượng quốc Linh Ương. Dương Thiên Thủ nói ra khiến tất cả phải sững sờ. Nếu món đồ này thật sự tồn tại thì các đại đế quốc chắc chắn sẽ phong ấn các nhân vật mạnh mẽ lại, lưu giữ tuổi thọ cho bọn họ. Một khi đế quốc gặp đại nạn, bọn họ mà xuất hiện thì ai ngăn cản nổi? Minh Uyên đại đế có nhưng không dùng mà lại đưa cho nguyên soái Thương Hư. Người ngoài đều biết Minh Uyên đại đế sủng ái nhất thiên tướng Linh Uyên, nhưng xem ra là không phải rồi... Lúc này, cơ thể Thương Hư khẽ run, không nói lời nào. Ông ta chính xác là một người đáng chết, nhưng lại tồn tại những chín vạn năm trong đá phong ấn thời không, chín vạn năm này, thực lực của ông ta không hề tăng lên mà còn thụt lùi. Hiện giờ ông ta chỉ còn ở lại cảnh giới Thiên Võ tầng một. Cảnh giới Thiên Võ trong các quốc gia có thể được coi là bá chủ một phương. Nhưng với ông ta của ngày xưa thì cảnh giới này quá thấp. Lần này nghe nói Huyền Minh đại trận mở ra, ông ta biết bên trong có những thiên tài địa bảo gì, cho nên không tiếc mà đi ra khỏi nguyên thạch phong ấn thời không. Ông ta không thể tiếp tục phong ấn bản thân nữa, nếu không ông ta sẽ chỉ bị tụt lùi lại. Nhưng chuyện này cực kỳ ít người biết, Tần Ninh lại nhìn ra chỉ trong cái liếc mắt. Tên nhóc này có lai lịch gì đây? “Nguyên thạch phong ấn thời không là tạo hóa thượng cấp, rơi xuống hoàng tuyền lấy trộm âm dương”. “Mọi người đều biết Minh Uyên đại đế tín nhiệm nhất Dương Linh Uyên, thủ lĩnh của mười tám thiên tướng, nhưng thực ra Minh Uyên đại đế lại tín nhiệm nguyên soái Thương Hư nhất. Trong số chín soái, đó là người trung hậu và thành thật nhất”. Tần Ninh chậm rãi nói: “Mặc dù không biết vì sao Minh Uyên lại cho ngươi nguyên thạch phong ấn thời không, nhưng ta nghĩ nó chắc chắn có bảo ngươi phải bảo vệ con cháu đời sau của nó chứ”. “Bắc Minh loạn, Thương Hư xuất, đây là nói ông nhỉ?” Thiên Động Tiên tự nhiên nói ra một câu này. Nghe vậy, cả người Thương Hư sửng sốt. “Không sai, đại đế từng bảo ta phong tồn ở trong nguyên thạch phong ấn thời không, nếu đế quốc Bắc Minh gặp phải nạn diệt quốc thì ta phải ra tay tương trợ”. “Nhưng đế quốc Bắc Minh mặc dù tàn lụi nhưng vẫn chưa bị diệt quốc”. “Ông nói đường hoàng thật đấy”, Thiên Động Tiên phẫn nộ nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần và Minh Uyên đại đế không chọn ba hoàng bảy vương mà chọn ông, thế mà ông lại quay mặt làm ngơ, để mặc đế quốc Bắc Minh tàn lụi”. “Vì sao đế quốc Bắc Minh lụi bại, ông không rõ hay sao hả?” “Chờ hàng vạn năm sau, khi ông chết, ông định lấy mặt mũi gì mà gặp Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần chứ?”