“Phụ hoàng…”, Thánh Chuy lại vội vàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu Tần Ninh không có cách nào giúp Thẩm đại sư giành chiến thắng mà bị Thiên Địch Nguyên biết được thì chúng ta sẽ đắc tội với người này, đắc tội với đại ca Thiên Hằng Viễn của người này”. “Về chuyện này ta có để bảo đảm!” Lúc này, Khương Vinh mới cười nhạt nói: “Trừ mấy người chúng ta ở đây biết, sẽ không có ai khác biết được!” Nghe thấy Khương Vinh mở lời, Thánh Minh Hoàng sáng mắt lên. Chắc chắn là thân phận của Tần Ninh không hề đơn giản. Nếu không thì đại sư Khương Vinh, người có lòng kiêu ngạo lớn như vậy sao có thể bảo đảm cho Tần Ninh? Thánh Minh Hoàng lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với điều kiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giúp Thẩm Thiên Trầm thắng trận đấu này thì trẫm sẽ cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh 10 ngày”. “Được!” Tần Ninh nheo mắt lại, nhìn Thẩm Thiên Trầm đứng một bên, cười nói: “Nếu đã như vậy thì Thẩm đại sư đi theo ta, thời gian nửa canh giờ là đủ rồi”. Đủ rồi? Đủ cái gì? Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, đi vòng qua đài tỷ thí để ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, hai người khoanh chân ngồi xuống. Lúc này, Tần Ninh không ngừng dùng bút mực viết gì đó trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ mát, đồng thời trong miệng cũng nói theo nhịp viết. Thẩm Thiên Trầm một bên cũng không dám thả lỏng mà thành thật lắng nghe. Thời gian trôi qua từng phút, nửa canh giờ đối với mấy người Thánh Minh Hoàng quả thật như ngồi trên đống than. Nhưng đối với Thẩm Thiên Trầm mà nói thì lại quá nhanh. “Thẩm đại sư, trận đấu bắt đầu!” “Giục cái gì mà giục, đợi thêm chút nữa đi!” Thẩm Thiên Trầm tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà nói. Nhưng đầy tớ truyền lời lại sững cả người. Thẩm Thiên Trầm chính là linh đan sư mạnh nhất của thượng quốc Thánh Nguyệt. Thái độ với người khác vẫn luôn hòa nhã, khách khí, cho dù là đối với hộ vệ, đầy tớ như bọn họ. Nhưng bây giờ, Thẩm Thiên Trầm lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn, rất nóng vội. “Đủ rồi!” Tần Ninh lại thản nhiên cười nói: “Những thứ này đủ để ông thay đổi đan thuật bây giờ của mình. Tuy không thể bảo đảm được ông dựa vào những kiến thức này đạt tới cảnh địa linh đan sư bát phẩm, nhưng nó có thể giúp ông thắng Thiên Địch Nguyên”. “Tần công tử, đây là…” Nhìn thấy chữ viết trên mặt bàn dần khô lại, Thẩm Thiên Trầm lúc này hận không thể xoay ngược dòng thời gian. “Tần công tử, đây rốt cuộc là đan thuật gì?” Thẩm Thiên Trầm không khỏi nói.
“Đan thuật sao?”