“Thiên Địch Nguyên ở đâu?” Lần này, không kẻ nào dám im lặng. “Ở… ở trong Nguyệt Tâm các!” “Tốt lắm!” Tần Ninh vỗ vỗ tay, lại nói: “Giết hết!” Tần Ninh không hề do dự, giống như ăn cơm uống trà vậy. Thương Hư hùng hổ ra tay, mấy cao thủ cảnh giới Địa Võ và đám cảnh giới Linh Phách căn bản là không chịu nổi một đòn. Tần Ninh chậm rãi bước đi trên đường lớn. Không lâu sau, mấy người Thương Hư cũng đi theo. “Xem ra, vô hình trung đã đắc tội với Thiên Địch Nguyên và Thiên Sa Mạc. Hai chú cháu nhà này đối với ta thật là…” “Công tử, đó là bọn chúng tự lao đầu vào chỗ chết”, Thương Hư vội vàng nói. “Đúng vậy, tự tìm đường chết thì ta phải giúp chúng toại nguyện thôi!” Một ánh sáng lạnh lóe lên giữa ấn đường, sát khí cũng dần ngưng tụ trong ánh mắt của Tần Ninh. Thương Hư biết thủ đoạn hành sự của vị chủ nhân này nên không dám nói nhiều. Không sợ trời, không sợ đất? Đó là những người bên cạnh hắn xuyên tạc mà thôi. Không phải hắn không sợ trời, không sợ đất mà là dựa vào thân phận của hắn thì những kẻ này tìm đến cửa chính là muốn chết. Không giết chúng thì thật là có lỗi. Lúc này, tại Nguyệt Tâm các. Thiên Địch nguyên cũng đứng ngồi không yên. “Hai vị cao thủ cảnh giới Thiên Võ ra tay, cùng với 7 vị cảnh giới Địa Võ, mấy chục cảnh giới Linh Phách thì cũng coi là thế lực không tầm thường ở thượng quốc Thánh Nguyệt rồi, giết một Tần Ninh thôi, sao lại lâu như thế?” “Thiên huynh chớ lo lắng!” Một người đàn ông trung niên đứng cạnh Thiên Địch Nguyên, chắp tay cười nói: “Những gã đó chỉ là gà đất chó sứ mà thôi, tầm nhìn hạn hẹp, đắc tội với Thiên huynh. Đỗ Khiên ta bảo đảm, Tần Ninh kia chắc chắn là không chạy được đâu”. “Những hộ vệ mà bệ hạ phái tới, ta đã chặn tất cả lại rồi. Chỉ dựa vào một mình Thương Hư thì không thể nào chống đỡ nổi”. Thiên Địch Nguyên gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: “Lâu như vậy chưa quay lại thật khiến người ta lo lắng”. “Người đâu, gọi Thiên Sa Mạc tới đây”. “Chủ công!” Một tên hộ vệ chắp tay đi tới, run rẩy nói: “Công tử Thiên Sa Mạc nói muốn chính tay chém chết Tần Ninh, cướp Thiên Nguyên linh cảnh, lấy lại mặt mũi…” “Cái gì?” Thiên Địch Nguyên chợt kinh hoàng. “Thằng nhóc ngu ngốc này, muốn chết hay sao”, Thiên Địch Nguyên gằn giọng: “Nếu bị người ta phát hiện ra tung tích của nó thì không phải đã chứng tỏ chuyện này do chúng ta làm hay sao. Gã Thánh Minh Hoàng kia chắc chắn sẽ không cho qua đâu”. “Việc ông nên cân nhắc không phải là ông ta có cho qua không mà là ta có cho qua không”. Một tiếng bụp vang lên. Bên ngoài các, cửa lớn cùng bức tường bị đổ sập, 4 người dần dần xuất hiện. Bên cạnh Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cùng hai người Thiên Động Tiên và Thương Hư trông như chỉ mới 40 tuổi phong nhã hào hoa. “Tần Ninh!”