“Tần Ninh, ngươi cứu ta trước đi đã, ta không muốn chết đâu!”, lão cây oan ức nói: “Năm đó ngươi bắt ta đến trông khe Nam Thiên, ta đã chờ ngươi chín vạn năm...” “Ta biết!” Tần Ninh bình tĩnh đáp: “Chưa chắc là Cửu Thiên Vân Minh xảy ra chuyện đâu, cũng có thể là cha ta gặp chuyện...” “Cha ngươi... không thể nào...”, lão cây sửng sốt nói. “Giờ trước tiên chúng ta tạm gác những chuyện đó lại, ta giúp ông ổn định căn cơ đã!” Tần Ninh ngồi xếp bằng xuống. Năm đó, hắn nhét một gốc của lão cây ở đây, thân cây thần vạn năm làm thân xác. Lúc này, cách giúp lão cây ổn định lại chính là ổn định gốc cây thần vạn năm này. Thời gian từng phút trôi qua, Tần Ninh không ngừng thúc đẩy dược tính của linh dược xung quanh tiến về phía trung tâm nhất. ... Cùng lúc đó, tại một thế giới phiêu đãng bên trong ngân hà Vô Thượng Cửu Thiên. Trong ngân hà này, ẩn hiện tầng tầng lớp lớp những tòa đại điện, ngưng tụ lại một chỗ. Nếu nhìn kỹ thì ngân hà này không phải là ngân hà thật, mà chỉ là vô số tòa cung điện phát sáng tích tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một dãy ngân hà cung điện. Lúc này, trong một gian đại điện rộng hàng chục ngàn mét vuông ở một tòa cung điện, có mấy người đang đứng yên. “Minh chủ, cây thế giới có rung động mà Cửu Thiên Vân Minh ta không hề bị tấn công, e là...”, một người đàn ông trung niên lo lắng nói: “E là Mục Vân đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn...”. “Lục Thanh Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”. Một người đàn ông có vóc người khôi ngô bình tĩnh nói: “Mục đại ca thần thông quảng đại, một tay gây dựng nên cửu giới Thang Thiên, rồi trở thành thế giới các thần của hiện tại, vạn tộc san sát. Huynh ấy sao có thể gặp chuyện được chứ?” “Tiểu Phàm!” Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đầu chau mày lên tiếng: “Lục sư huynh là sư huynh của minh chủ, huynh ấy cũng không mong minh chủ gặp chuyện đâu”. Người này mặc váy đen, dung mạo chỉ như ngoài hai mươi tuổi, khiến người ta động lòng. Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng sự lạnh lùng làm mọi người không dám nhìn thẳng. “Mục Bất Phàm, ta biết ngươi thân là tộc trưởng tộc Thái Đản, có lòng cảm kích với Mục sư đệ. Nhưng ta cũng vậy, hiện giờ Cửu Thiên Vân Minh gặp nguy hiểm trùng trùng, ta không muốn tranh cãi với ngươi!” “Hừ!” “Hai người suốt ngày lo lắng này kia, có ích gì không?” Lúc này, bên ngoài đại điện có ánh sáng chói mắt vang lên, một bóng người bước vào. Người này mặc trường bào màu xanh, gương mặt đẹp trai tuấn lãng mang theo chút kiêu căng bất phục, hai tay chắp sau lưng càng thể hiện sự kiêu ngạo. Phía sau người này là một bóng người già nua, ẩn giấu sau lớp áo bào màu đen. “Tạ đại nhân!” “Tạ đại nhân!” Nhìn thấy người này, đám Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm bèn chào hỏi.