Lần này, Tần Ninh đã xông đến giết. Giữa hai tay là ánh sáng đen – trắng đối lập đang ngưng tụ. “Kiếm âm!” “Kiếm dương!” Soạt soạt... Hai kiếm nhất tề bắn ra, dao động khủng bố tràn tới, giết về phía Cảnh Thượng. “Muốn chết à”. Cho đến lúc này mà Tần Ninh vẫn dám tấn công, Cảnh Thượng đã hoàn toàn muốn giết người. “Võ giả Tinh Mệnh thì ghê lắm chắc?” Hai tay cầm kiếm rồi tấn công ra. Keng... Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, khí thế sát phạt bỗng chốc cuộn trào. “Cút!” Một tiếng gào thấp vang lên, Tần Ninh bước lên trước. Hai kiếm cùng lúc phát ra ánh sáng, cắt đứt thương dài của Cảnh Thượng. Hai kiếm kia trực tiếp xuyên qua hai vai trái, phải của Cảnh Thượng. Phập một tiếng, máu tươi chảy ra ngoài, đầu của Cảnh Thượng cũng rời xuống đất. “Thượng Nhi!” “Thái tử!” Đám Cảnh Khoát hoàn toàn chết đứng. Một đám người hoàn toàn ngơ ngác. Chỉ trong nháy mắt mà Tần Ninh đã giết chết Cảnh Thượng. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới. Hai kiếm của Tần Ninh biến mất, hắn nhìn thi thể nằm bên dưới, lạnh nhạt nói: “Võ giả Tinh Mệnh cũng chỉ đến thế mà thôi!” Hắn bước ra, nhìn đám người, nhắc lại: “Hôm nay, ai dám ngăn ta thì ta sẽ giết kẻ đấy, một bước giết một người, đến bao giờ Cảnh Thiên bị tiêu diệt thì thôi!” Lời này nói ra, tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh. Một thiếu niên mới chỉ đạt cảnh giới Linh Luân tầng chín mà lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy. Lần này thượng quốc Cảnh Thiên bùng nổ thật rồi. “Người đâu, chém chết kẻ này cho ta!” Cảnh Khoát hoàn toàn phát điên rồi. Soạt soạt soạt... Nhất thời mấy chục vị cường giả cảnh giới Địa Võ của thượng quốc Cảnh Thiên đồng loạt vây giết Tần Ninh. Càng có một vài quốc chủ thượng quốc cùng hoàng đế đế quốc phụ thuộc thượng quốc Cảnh Thượng vây công Tần Ninh. “Xem ra các ngươi tưởng là ta đang đùa đúng không”. Ánh mắt Tần Ninh lạnh băng. “Kiếm Thanh Long, chém!” Hộc... Tiếng gió vang lên liên tục, phủ từ bên trên xuống. Thanh kiếm khổng lồ kia từ trên trời rơi xuống.
Phanh...