Lúc này, một con Thanh Ngưu giống như được nhân tính hoá, hai chân đạp lên lồng ngực của Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên. Lồng ngực của hai tên đó gần như lún về phía sau, nền đá phía sau lưng, vỡ nát, máu trong miệng phun bọt, ùng ục phun ra ngoài. Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh, thân là võ sĩ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám lại bị một con Thanh Ngưu, giẫm dưới chân, không thể động đậy, mà nhìn có vẻ còn mất đi hơn nửa mạng rồi. “Tiểu Thanh, giẫm chết chúng đi!” Tần Ninh hạ lệnh ngay tức khắc. “Tần Ninh!” Sở Ngọc Thanh dốc sức gào lên: “Ngươi dám giết bọn ta thì Tần gia cứ đợi đấy mà bị diệt vong!” “Thả bọn ta ra. Có lẽ ta sẽ xem xét tha cho già trẻ lớn bé của Tần gia các ngươi một con đường sống”, Lâm Ngọc Uyên cũng gào lên. “Ngu xuẩn!” Tần Ninh không nể nang mà mắng thẳng vào mặt: “Đến mức này rồi mà các ngươi… còn uy hiếp ta?” Bụp bụp… Hai tiếng nổ vang lên, lồng ngực của hai tên này bị giẫm cho thành lỗ, trái tim nổ tung, máu tươi phun ra đầy mặt đất. Lúc này Tiểu Thanh đã thu lại hai chân trước, vẻ mặt ghét bỏ đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, cơ thể nó sát lại phía sau lưng của cậu, hai chân lau đi lau lại cho sạch. Khuôn mặt có nọng của Tần Hâm Hâm tái mét, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy. Vừa nãy, Tiểu Thanh Ngưu này đã giẫm chết hai cao thủ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám. Mà lúc này, những người còn lại đã bị doạ cho hồn bay phách tán, bỏ chạy khỏi đây, trở về gia tộc của mình để nhanh chóng báo tin. Bây giờ, Tần Ninh mới quay lại nhìn Lăng Độc. “Thật ra, ta lại muốn tha cho ngươi một mạng, để ngươi đi nói cho Lăng Thiên biết, bảo gã rằng hãy đợi ta, không lâu nữa, ta sẽ tới đế đô… là học viện Thiên Thần hả?” “Ta sẽ đi tìm gã, giành lại thứ đồ của Tần Ninh ta. Ta sẽ bắt hắn quỳ xuống mà dâng trả lại!” Hai tay Tần Ninh siết chặt, lòng bàn tay chốc lát vung ra, phụp một tiếng, một dòng máu trào ra giữa cổ Lăng Độc, hơi thở cũng dần biến mất. “Nhưng, ta nhìn thấy cái mặt của ngươi rất đáng ghét…” Chắp hai tay ra sau, Tần Ninh thu lại linh khí trên bề mặt cơ thể, thở phù một hơi. “Ca, huynh đã đạt tới cửa thứ tám rồi sao? Sao huynh lại thu phục được con Tiểu Thanh Ngưu này?” “Ừ!” Tần Ninh gật đầu nói: “Yên tâm, nhóc con, đệ cũng sẽ rất nhanh đạt tới cửa thứ tám thôi. Còn Tiểu Thanh… thì chỉ hợp ý và thích ta mà thôi…” Nghe câu nói này, Tiểu Thanh bước bốn chân, từng bước tiến đến thân thiết cọ vào người Tần Ninh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Hâm Hâm không còn lời nào để nói. Đây là một con bò, mà nhìn thế nào cũng giống một con chó, vô cùng bịn rịn chủ nhân. “Đi thôi, về nhà!” Tần Ninh sải bước muốn đi. “Tần thiếu gia!” Đến giờ, Đỗ Tư Viễn mới cung kính lên tiếng: “Mấy người vừa rồi chắc chắn là đã quay về báo tin. Lần này, có lẽ là tứ đại gia tộc sẽ không thể nhịn được, huynh trở về thì sớm chuẩn bị và kịp thời thông báo với gia phụ nhé!” “Bây giờ ta sẽ lập tức quay về Thánh Đan các, điều động võ sĩ của Thành Đan các…” “Không cần đâu!” Tần Ninh xua tay nói: “Dù sao, đây cũng là chuyện của nội thành Lăng Vân, Thánh Đan các của ngươi không tiện nhúng tay vào. Ta có thể giải quyết!” “Nhưng…” “Đúng rồi, nói với tên nhóc Thánh Tâm Duệ, chắc là không tới một tháng nữa, ta sẽ tới đế đô, tranh thủ chuẩn bị Linh Thanh hoa chín cánh, nếu không độc tố sẽ càng thâm nhập vào cơ thể thì sẽ càng phiền phức”. “Vâng, vâng!” Đỗ Tư Viễn còn muốn nói gì đó nhưng Tần Ninh đã rời đi. “Thành Lăng Vân, thật sự phải đổi trời rồi…” Đỗ Tư Viễn hoảng sợ nói. Có lẽ, cha con Lăng Thế Thành và Lăng Thiên cũng không ngờ, cướp được Tinh Môn của Tần Ninh, chuyển vào thân thể của Lăng Thiên lại khiến cho một con sử tư con trưởng thành lớn mạnh thành vua sư tử. “Phải nhanh chóng thông báo cho cha, nếu không muộn rồi lại có biến”. Đỗ Tư Viễn sải bước rời đi, vội vàng trở về Thánh Đan các. “Tiểu Thanh…” “Phu…” Đi trên đường, Tần Hâm Hâm rất nhiệt tình chào hỏi Tiểu Thanh, nhưng nó lại lè lưỡi, vẻ mặt đáng ghét. Tần Hâm Hâm không dám chọc vào con bò này, quay lại nhìn Tần Ninh: “Ninh ca, rốt cuộc là mười mấy ngày nay huynh đã đi đâu?” “Không phải là nói cho đệ biết rồi sao?” Tần Ninh cười nhạt nói: “Đi lấy thứ thuộc về ta”. “Ninh ca chính là Ninh ca!”, Tần Hâm Hâm ha ha cười lớn: “Lần này đạt tới Kinh Môn cảnh cửa thứ tám, có lẽ cha và trưởng tộc sau khi bế quan rồi xuất quan, chắc chắn lẽ kinh ngạc lắm!” “Bế quan?” Tần Ninh sững sờ, nói: “Cha và nhị thúc đều bế quan sao?” “Đúng vậy, lúc trước đã xuất quan một lần. Đây là lần thứ hai rồi!” “Ồ?” Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh khẽ cười. “Xem ra lần này, Tần gia chẳng có gì lo ngại mà chính Lăng gia, Lâm gia, Sở gia và Thẩm gia nên lo lắng rồi”. Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu. Cậu đã biết, Tần Ninh giết Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi. Lần này đã đắc tội với đủ đội hình của tứ đại gia tộc rồi. Nhưng nhìn thấy thực lực của Tần Ninh thì Tần Hâm Hâm lại không sợ nữa. Lần này, Tần Ninh lại trong hoạ được phúc, trở thành Kinh Môn cảnh cửa thứ tám, Tần Hâm Hâm cảm nhận được, Tần Ninh giống như thần minh chi phối tất cả, không có gì là không thể. “Cả thành Lăng Vân này sắp là của Tần gia rồi. Mà Tần gia ta cũng sắp xuất hiện không chỉ một vị cao thủ cảnh giới Linh Hải!” Tần Ninh mỉm cười, tràn đầy lòng tin. Nhìn bộ dạng này của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm chỉ càng cảm thấy phấn khởi không thôi. Tần gia, sắp nổi lên rồi! Về tới bên ngoài cửa lớn Tần gia, lúc này đã có mười mấy võ sĩ, dàn trận mà đợi. Từ sau khi xảy ra biến cố của đại trưởng lão thì quân tinh nhuệ tại ngoại của Tần gia đều được gọi về. Mà mười mấy hộ vệ nhìn thấy Tần Ninh trở về thì bỗng chốc vui mừng không thôi. “Tam công tử!” “Ừ, cha ta đã xuất quan chưa?” “Vẫn chưa ạ!” Nghe thấy lời nói này, Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: “Thông báo với người trong gia tộc, lập tức trở về phủ đệ, bên ngoài không an toàn”. “Vâng!” “Ồ, đúng rồi, thuận tiện nói cho tam trưởng lão và tứ trưởng lão chuẩn bị ứng chiến, Lăng gia kết hợp với tam đại gia tộc, lúc nào cũng có thể tấn công!” “Vâng!” “Vâng? Cái gì cơ ạ?” Hộ vệ bỗng chốc kinh ngạc, chết lặng tại chỗ. Lăng gia, liên kết với các đại gia tộc khác, lúc nào cũng có thể tấn công tới sao? Tần Hâm Hâm vỗ vỗ vai hắn ta, cười nói: “Đừng lo, bảo ngươi làm gì thì làm đi”. “Vâng vâng vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” Mấy hộ vệ ở ngoài cửa cũng tức khắc bắt đầu chuẩn bị. Lúc này, Tần Ninh định sải bước rời đi. “Ninh ca, trưởng tộc đã dặn dò. Khi nào huynh trở về thì gọi ông ấy tỉnh lại!” “Không cần đâu!” Tần Ninh xua xua tay, nói: “Ta đi tìm nhị ca trước, Hâm Hâm, nói cho cả nhà biết đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi trong phủ là được!” “Vâng!” Tần Hâm Hâm nhanh chóng trở nên bận rộn. Thở phào một hơi mỉm cười nhìn tiểu viện kia. Kẹt một tiếng, cửa viện được đẩy ra. Trong tiểu viện, Tần Hải vẫn ngồi trên xe lăn, thần thái nghiêm túc đang viết gì đó trên cuộn sách. “Chậc chậc, nhị ca, huynh thật nhàn nhã đó, sắp có người đánh tới cửa nhà rồi đấy!”, Tần Ninh mỉm cười nói. “Nhóc thối, lại huyên thuyên rồi!” Tần Hải vừa cười vừa mắng: “Đánh đến cửa hả, không phải còn đệ sao? Hơn nữa, cha còn đang bế quan, đệ thật sự cho rằng nhị ca ngày ngày ở trong tiểu viện không biết cái gì sao?” “Hơn nữa… ta cũng không làm được chuyện gì!” “Ai nói vậy?” Tần Ninh chợt phản bác nói: “Huynh muốn lười biếng thì có, đệ sẽ không để cho huynh lười biếng đâu!” Nghe thấy câu nói này, đôi mắt của Tần Hải loé lên tia sáng.