Mặt đất vỡ nứt, chưởng ấn kia rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh, cơ thể của Tần Ninh bị đập xuống mặt đất. Bỗng chốc, hơi thở bá đạo đó tóm chặt lấy Tần Ninh. Bên cạnh Lộc Phong, hai lão già còn lại ra tay, một trái một phải khống chế Tần Ninh. Lúc này, Lộc Phong nhếch mép cười. “Bảo vật cấp này mà đưa cho ngươi thì phía của giời”. Rắc rắc… Tứ linh vật trong lòng bàn tay bị Lộc Phong cướp đoạt. Kiếm Thanh Long, trục Bạch Hổ, mai Huyền Vũ, lông Chu Tước đều hóa thành bản thể. 4 món thánh vật nằm trên tay Lộc Phong. “Đồ tốt!” Sắc mặt của Lộc Phong mừng rỡ, bàn tay vuốt ve 4 món thánh vật. Rắc rắc… Nhưng đúng lúc này, trên bề mặt của 4 món thánh vật lại phát ra tiếng rắc rắc không ngừng nứt ra, rồi hoàn toàn vỡ vụn. 4 món thánh vật, xong đời rồi! “Sao lại như vậy…” Vẻ mặt Lộc Phong lúc này vô cùng khó coi, nhìn 4 món thánh vật bị vỡ nát thành tro thì tức điên lên. “Đồ khốn nạn!” Lộc Phong không nén nổi mà gầm lên: “4 món thánh vật bị ngươi hủy rồi”. “Khà…” Tần Ninh cười giễu một tiếng: “Vốn dĩ 4 món linh vật này trải qua thời gian quá dài, không thể bằng năm đó. Lần này ta đã tiêu hao quá nhiều, nên bị hủy là chuyện đã nằm trong tính toán”. Sắc mặt Lộc Phong hung hăng. “Thằng khốn, ngươi giở trò quỷ!” Lời nói vừa dứt, bàn tay Lộc Phong vung lên, tóm thẳng lấy Tần Ninh. “Hôm nay, lão phu phải giết ngươi!” Đòn tóm đó, mang theo sức tấn công bùng nổ, như vuốt của con đại bàng khổng lồ, từ trên trời vồ xuống. “Giết ta? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách đó đâu!” Tần Ninh lạnh lùng cười, lúc này hai bức tượng đã xuất hiện phía trước.
Soạt soạt…