Nhìn thấy vẻ mặt này, Tần Ninh hơi tiến lại gần. Tần Ninh bây giờ, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng chiều cao đã dần 1m8, trông còn cao hơn Diệp Viên Viên nửa cái đầu. Hắn đi tới cạnh Diệp Viên Viên rồi giơ tay ra, xoa nhẹ lên khóe môi của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cười nhiều lên một chút mới đẹp, cả ngày lạnh như băng chẳng ai dám lại gần?” Tần Ninh khẽ cười rồi sải bước ra ngoài. Diệp Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ với gò má ửng hồng. Lúc này, trên lưng con Thôn Thiên Ưng, Tần Ninh nhìn khung cảnh đang lùi về phía sau, trông như một bức tranh, trong lòng yên lặng. Có quá nhiều việc hắn cần làm. Cái chết của Minh Uyên, hắn phải điều tra thật rõ. Mà tin tức của Thiên Thanh Thạch, hắn cũng phải tìm hiểu thêm. Những điều này chỉ có thể điều tra rõ ràng khi vào được trong Cửu U. Mấy ngày gấp rút lên đường, mỗi ngày Tần Ninh đều tu hành, tốc độ nâng cấp rất nhiều, mà những vấn đề Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gặp phải khi tu hành cũng được các cô liên tục đưa ra để Tần Ninh giải đáp. Nhưng nhiều nhất vẫn là giúp Thẩm Văn Hiên hiểu được Cửu Nguyên đan điển. Trong thời gian 10 ngày, sau khi Thẩm Văn Hiên dần hiểu được đan điển mà Tần Ninh nhắc tới thì ngày càng kinh ngạc. Trước đây, ánh mắt hắn ta nhìn giới đan thuật chỉ là một phiến lá, mà Tần Ninh lại giúp hắn ta vén chiếc lá đó ra để nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, thậm chí, hắn ta có thể cảm giác được, những điều Tần Ninh chưa nói, chính là một mảnh trời xanh trong đợi hắn ta khám phá. Thái độ của Thẩm Văn Hiên đối với Tần Ninh cũng thay đổi 180 độ. Chẳng trách, chẳng trách đại sư Khương Vinh và cha lại sùng bái Tần Ninh như vậy. Hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh quả là hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc, một số cách giải thích về đan đạo chưa từng được nghe qua, hoàn toàn khiến người ta phải kinh ngạc. Thẩm Văn Hiên đã hoàn toàn kính phục Tần Ninh. “Chào buổi sáng sư tôn ạ!” Nhìn thấy Tần Ninh bước ra từ trong phòng, Thẩm Văn Hiên đã nhiệt tình chào hỏi. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng một bên đều cười khổ. Có lẽ sau Thương Hư, Thẩm Văn Hiên sẽ trở thành người ủng hộ Tần Ninh cuồng nhiệt đứng thứ hai. “Ừ!” Tần Ninh khẽ gật đầu. Thánh Minh Hoàng lúc này cũng bước lên, cười nói: “Không tới nửa ngày nữa có lẽ sẽ tới Đại Hoang Cổ. Lần này, các đế quốc lớn, thượng quốc đều ra tay, 36 cương quốc đã chuẩn bị xong từ lâu”. “Đại Hoang Cổ…” Tần Ninh khẽ cười, nói: “Lại là một nơi thú vị”. Nơi thú vị? Thánh Minh Hoàng thềm cười khổ. Sợ là trên toàn Cửu U này, duy chỉ có Tần Ninh cho rằng, Đại Hoang Cổ là nơi thú vị.
Quả nhiên, không tới nửa ngày, bước chân của mọi người đã đặt lên mảnh đất mà trước mặt có một loạt cờ hiệu cao chót vót. Phía xa đằng trước, một dòng sông đang ào ào chảy không ngừng, vắt ngang trước mắt. Đã tới Đại Hoang Cổ!