Diệp Viên Viên bước lên phía trước, lạnh lùng nói. Nàng vẫn luôn như vậy, không thích nói nhiều, khiến người khác càng cảm thấy lạnh lùng. “Cô nương, tại hạ là Dương Dũ, hoàng tử của cương quốc Tam Dương, cô có thể gọi ta là Dương ca ca…” Dương Dũ tiến lên, nhìn Diệp Viên Viên, hai mắt dường như sắp lồi ra. “Cút!” Diệp Viên Viên lạnh lùng nhả ra một chữ, xoay người đi. “Cô nương từ từ đã!” Dương Dũ lại đi theo, cười nói: “Sao cô nương lại lạnh lùng như thế? Tại hạ tới là muốn bàn với cô nương làm một người bạn đồng hành trong Đại Hoang Cổ”. “Cô nương, trong Đại Hoang Cổ nguy hiểm trập trùng, gã ăn bám kia của cô không bảo vệ nổi cô đâu!” Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên lạnh lùng hơn. “Nói ai là ăn bám đấy?” Một tiếng cười giễu vang lên, Tần Ninh bước tới, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đứng cạnh Diệp Viên Viên, ôm bờ vai của nàng, cười nói: “Tì nữ của ta thì ta bảo vệ, ta yêu thương, liên quan quái gì đến ngươi?” Bị Tần Ninh ôm như thế, sắc mặt của Diệp Viên Viên chợt đỏ ửng, tức giận liếc nhìn Tần Ninh. Cái liếc mắt này trông vô cùng dễ thương, khiến lòng người rung động. Dương Dũ kia nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy mềm nhũn toàn thân, nhưng nhìn thấy bàn tay đó của Tần Ninh thì lại bốc lửa lên đầu. “Cô gái xinh đẹp như thế mà làm tỳ nữ của ngươi sao?” Dương Dũ hừ lạnh nói: “Ngươi đừng có mà đánh giá cao mình quá!” “Đánh giá cao hay không là chuyện của ta, chẳng liên quan gì đến ngươi?” Tần Ninh lại nói: “Tới từ đâu thì cút về đó đi, ít giỡn chơi trước mặt công tử ta thôi”. Lời này vừa nói ra, trong lòng Vũ Thiên Hành chợt mừng. Dương Dũ chính là hoàng tử của cương quốc Tam Dương, quyền cao chức trọng không nói, mà làm người cực hẹp hòi, hơn nữa lại cực kỳ thích phụ nữ. Thấy cô gái tuyệt đẹp như Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên thì sao lại không động lòng. Lần này, Tần Ninh lại vênh váo như thế thì đã đắc tội với cương quốc Tam Dương rồi đấy. Thằng nhãi này, sợ là chưa biết, cái mạng nhỏ của hắn sắp tiêu đời rồi. “Cút? Ngươi dám bảo ta cút?”
Dương Dũ cười giễu một tràng.