“Chuyện này có cần nói cho đại ca Dương Diệp không?” Dương Thiên Thương lại nói: “Dù sao, Dương Dũ cũng là em trai của đại ca Dương Diệp…” “Không cần!” Dương Tuyệt nói thẳng: “Ba người chúng ta báo thù cho Dương Dũ là được, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, đại ca Dương Diệp là người có cơ hội nhất để trở thành đệ tử của tứ đại tông môn. Nếu để huynh ấy phân tâm thì hoàng thúc chắc chắn sẽ trách mắng chúng ta!” “Đúng vậy, ba người chúng ta đi giết hắn thôi. Ta muốn xem xem, Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt có dám ra tay với chúng ta không”. Ba người lập tức rời khỏi lều, lao như bay. Lúc này, Tần Ninh đang ngồi bên bờ sông, nhìn dòng sông đang cuồn cuộn không ngừng thì khẽ thất thần. “Công tử, sông Đại Hoang hỗn độn vô cùng, liếc mắt nhìn toàn là cát vàng, có gì hay mà xem chứ?”, Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không hiểu hỏi. “Xem?”, Tần Ninh khẽ cười: “Không phải ta đang xem mà chỉ ngồi đây nói chuyện mà thôi”. Nói chuyện? Vân Sương Nhi lại càng không hiểu. Mấy ngày nay, mỗi ngày Tần Ninh ngoài những lúc tu luyện thì ngồi bên bờ sông, sững sờ xuất thần, nhìn dòng nước kia dường như quên mất bản thân, như thế, nào có phải là đang nói chuyện chứ? “Đại Hoang Cổ chính là một vùng đất kỳ lạ mà tôn giả Đại Hoang xây dựng nên. Năm đó, sau một trận chiến với Cửu U Đại Đế, tôn giả Đại Hoang chết. Cửu U Đại Đế cảm động ý chí một lòng với võ đạo của hắn ta mà đã chôn cất tôn giả Đại Hoang ở nơi này”. “Mà nghe nói, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang là một con giao long răng xanh, chính là linh thú cấp 9, có thể trở thành thánh thú”. Thánh Minh Hoàng giới thiệu: “Giao long răng xanh đó đối với chủ nhân tôn giả Đại Hoang vô cùng trung thành. Sau khi tôn giả Đại Hoang mất thì vẫn canh giữ ở Đại Hoang Cổ, bao quanh Đại Hoang Cổ, cuối cùng hóa thành sông Đại Hoang”. “Đương nhiên, những đều này đều là lời đồn, ta cũng không biết thật giả thế nào”. “Là thật!” Thương Hư chắc chắn nói: “Giao long răng xanh đó có thể hóa thành thánh thú, thậm chí là thần thú, thành rồng. Năm đó Đại Đế còn muốn chỉ bảo, nhưng con giao long răng xanh đó một lòng trung thành với chủ nhân của nó…” Tần Ninh lúc này đột nhiên ngắt lời nói: “Cho nên nói, có những lúc, con người còn không bằng con thú!” Nghe vậy, sắc mặt Thương Hư liền đỏ bừng lên. “Ta không nói ngươi”. Tần Ninh nhìn dòng nước cuồn cuộn nói: “Nhưng không biết nhiều năm như thế, ở đây có thay đổi gì không”. Nghe cuộc nói chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thấy như được mở rộng kiến thức. Trước đây, các cô ở mỗi đế quốc đều cảm thấy đế quốc đã đủ rộng lớn. Nhưng bây giờ mới hiểu, đế quốc chỉ là một vùng đất trên đại lục mà thôi. Đi theo bên cạnh Tần Ninh, các cô không chỉ được trưởng thành về thực lực mà còn về ánh mắt nhìn ra thế giới.