Bọn chúng, những con cháu thượng quốc, đế quốc, chỉ dám tưởng tượng tới lệnh bài tông môn hạng 3, còn lệnh bài của tông môn hạng 2 thì chỉ là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Tần Ninh vung tay lên, lệnh bài xếp thành hàng, cười nói: “10 tấm lệnh bài này có giá trị không giống nhau. Bây giờ, các ngươi bỏ ra các báu vật kim linh của mỗi người ra để trao đổi với ta!” “Nếu ta thấy thích thì đương nhiên sẽ đổi lệnh bài với các ngươi”. Nghe vậy, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc đứng bên cạnh cũng tỏ ra dao động. “Khoan đã!” Dục Thanh Viễn lại lên tiếng. “Tần công tử, nếu ngươi nói, báu vật kim linh của bọn ta không đủ tư cách thì làm thế nào? Cũng không thể để mọi người chạy tới đây không công một chuyến?” Nghe vậy, Tần Ninh hơi cau mày. “Giá trị tương ứng thì ta sẽ tự động trao đổi”. “Đúng vậy!” Lục Tử Yên lúc này cũng nói: “Ta lấy Kim Nguyên châu đổi lấy lệnh bài Bách Hoa tông trong tay Tần công tử”. Nghe vậy, cả đám đều giật mình. Lệnh bài của Bách Hoa tông, lấy Kim Nguyên châu để trao đổi. Kim Nguyên châu, chứa đựng sức mạnh kim hành thiên địa dồi dào, đối với một số võ giả luyện thể, linh khí sư mà nói thì có giá trị liên thành. Mà vật này lại vô cùng hiếm có. Chủ yếu là điều kiện hình thành lên vật này quá khắc nghiệt. Đầu tiên phải là khu vực dồi dào sức mạnh kim hành, sau đó là mang theo sức sống nuôi dưỡng cực lớn, tiếp theo là thời gian, hàng ngàn năm mới ngưng tụ được 1 viên. Trong điều kiện hà khắc như thế mới khiến giá trị của viên Kim Nguyên châu trở nên đắt đỏ. Xem ra, lệnh bài này cũng không phải dễ dàng đạt được. Nhưng so với giá trị của một viên Kim Nguyên châu, thì bọn chúng gian khổ tìm kiếm còn khó hơn lên trời. “Ta đổi một tấm!” Lục Thính Phong quyết định ngay, lên tiếng nói. Một viên Kim Nguyên châu nữa lại xuất hiện. Tuy Lục Thính Phong cũng xót ruột nhưng lúc này, so với Kim Nguyên châu thì rất rõ ràng là lệnh bài tông môn có giá trị càng lớn hơn. “Được!” Tần Ninh lấy ra 9 tấm lệnh bài, tùy ý cho Lục Thính Phong lựa chọn. “Khoan đã!” Mà đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên.
Dục Thanh Viễn cười nói: “Lục huynh, hà cớ gì mà lại vội vàng thế?”