“Hàm Diễm, một trái một phải”. “Được!” Dục Thanh Viễn biết, không thể tiếp tục như thế, nếu không những người xung quanh hắn ta đều chết sạch. Hai tên này phân nhau 1 trái 1 phái tiến sát Tần Ninh. “Tần Ninh, cẩn thận”. Lục Tử Yên lúc này lo lắng không thôi. Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm đều là cảnh giới Linh Phách tầng 3. Tần Ninh lại mới đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 2 được mấy ngày, nên đối diện cảnh giới Linh Phách tầng 3 đương nhiên áp lực sẽ rất lớn. Nếu là người bình thường, Tần Ninh cũng có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lần này trong Đại Hoang Cổ, nào có ai mà không phải thiên chi kiêu tử của mỗi nước? Tần Ninh muốn chém giết vượt cấp cũng khó mà làm được. Lục Tử Yên muốn giúp đỡ nhưng bị Lục Thính Phong ở bên cạnh ngăn cản khiến cô ta không thể tiến lên. “Cút!” Sắc mặt của Tần Ninh lạnh lùng, hai tay vặn vào nhau. “Âm dương thái cực sát!” Dường như trong chớp mắt, đen trắng âm dương dung hòa vào nhau. Bụp bụp… Những đòn tấn công của Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm kia lúc này vẫn chưa chạm tới Tần Ninh đã bị Âm dương thái cực sát hút lấy. Lúc này, đòn tấn công của hai tên kia vụt ra khỏi Âm dương thái cực sát với khí thế bá đạo nhưng lại chuyển phương hướng, giết về phía đối phương. Bụp bụp…. Đòn tấn công bá đạo hơn vừa rồi giết tới khiến hai tên kia đột nhiên ngã xuống. Cảnh tượng này khiến cả đám sững sờ. “Chạy mau!” Những tên khác lúc này cũng không dám động tay, hoảng loạn chạy trốn. “Đáng chết!” Khóe miệng Dục Thanh Viễn chảy ra máu tươi, không nhịn nổi gằn giọng mắng một câu. “Đáng chết, quả thật là ngươi đáng chết”. Tần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, Dục Thanh Viễn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.