Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đi cùng nhau, giờ liên hợp lại cũng là một uy hiếp với hắn ta. Vân Chấn chau mày lại, rốt cuộc là ai mà dám ăn trộm ngay trước mặt ba cương quốc lớn bọn họ như vậy. Đúng là ăn gan hùm mật báo rồi. “Truyền tin cho Vân Sao và Vân Phong, nhất định phải cẩn thận, có khi lại là người của cương quốc khác ra tay đấy!” “Rõ!” Ba cương quốc đã hoàn toàn hành động. Mà Tần Ninh lúc này thì lại ngồi xếp bằng ở trong một sơn cốc, hít vào thở ra. “Tiểu Vũ, làm tốt lắm!” Tần Ninh mỉm cười nói: “Lệnh bài nòng cốt này có lẽ có giá trị không nhỏ, lần này không rõ Đại Hoang Cổ mở ra bao lâu, chúng ta lại chờ rồi bán nó đi vậy!” Tiểu Vũ kêu chíp chíp, hưng phấn không thôi. Mặc dù không thể giết được mấy người kia, nhưng cướp đồ của bọn chúng cũng coi như báo thù cho cha mẹ của mình rồi, thế nên đứa nhỏ này kích động vô cùng. Tần Ninh lúc này lại chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Hiện giờ chỉ là lúc bắt đầu của thí luyện, cuộc tranh giành lệnh bài cũng chưa đến mức kịch liệt, là cơ hội tốt để hắn tĩnh tâm tu hành. Còn về Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì hắn cũng không quá lo, chỉ không biết Thánh Thiên Viêm ra sao rồi. Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn bắt đầu vận chuyển Âm Dương Ly Hợp Kim thể. Hiện giờ hắn đã đạt đến tầng sáu, uy lực phát huy ra cũng mạnh mẽ vô cùng. Kim thể tầng năm, ngưng tụ bốn chiêu linh quyết. Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát. Mà kim thể tầng sáu bao hàm một chiêu tên là Kim Sơn Đạp Đỉnh. Muốn đạt đến tầng bảy thì cảnh giới phải đạt đến Linh Phách tầng bốn mới được. Giờ hắn mới chỉ ở Linh Phách tầng hai. Tần Ninh lẩm bẩm. “Cũng có một nơi tốt, nhưng không biết sau hàng vạn năm thì có thay đổi gì không”. Lời này nói ra, bóng dáng Tần Ninh lóe lên rồi biến mất. Nửa ngày sau, Tần Ninh xuất hiện ở một bãi cỏ. Nhưng mỗi cây cỏ của bãi cỏ này đều cao những nửa trượng.
Tần Ninh nhìn nơi đây, nheo mắt.