Tần Ninh ấn vào đầu Bách Tử Tư, phù một tiếng, thân thể của hắn ta ngã ầm ầm xuống đất. Đám người lúc này mới phát hiện ra Bách Tử Tư đã chết từ lâu. “Công tử!” “Công tử!” Những người khác định nhào lên, nhưng nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt đó của Tần Ninh thì vội vàng lui về sau. “Chạy mau!” Trong chốc lát, mấy bóng người đã biến mất chẳng thấy đâu nữa. Thánh Thiên Viêm đã hoàn toàn sững sờ. Tần Ninh đạt đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì thôi đi, nhưng lại đạp chết, đạp chết Bách Tử Tư chỉ trong một đạp! Đây là chuyện không thể nào. Linh Phách tầng năm, đạp phát chết tươi Linh Phách tầng bảy. Quá tà ác! Thánh Thiên Viêm tự nhận bản thân thuộc dạng thiên tài, có thể giết chết kẻ trên cấp, nhưng cần thi triển một vài bí pháp gây hại cho thân thể. Thế mà Tần Ninh lúc này, nào có dáng vẻ của việc chịu di chứng sau khi thi triển bí pháp chứ! Không chịu chút tổn thất nào. Tần Ninh cầm nhẫn không gian của Bách Tử Tư trong tay, khẽ lắc đầu. Bên trong chẳng có thứ gì thú vị cả. Nhưng có một thanh kiếm sắt nhìn khá là hay. Đây là một thanh kiếm sắt bị rỉ mất, nhìn giống như sắp gãy, cực kỳ bình thường. Nhưng khi Tần Ninh cầm vào thì vô cùng hoài niệm. “Tần công tử, đây... đây là thần binh gì sao?”, Thánh Thiên Viêm cung kính hỏi. “Phải... Mà cũng không phải...” Tần Ninh thở dài, thu hồi thanh kiếm rồi cất bước đi... “Cái gì gọi là phải mà cũng không phải?”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu, nhìn thi thể Bách Tử Tư dưới đất, phỉ một bãi nước bọt rồi vội vàng đuổi theo Tần Ninh. Nhìn thanh kiếm rỉ kia, tâm trạng của Tần Ninh không khỏi quay lại mấy vạn năm trước. Năm đó, khi Hoang Thiên Trạch rơi vào mê loạn, hoàn toàn hóa điên, nếu không giết chết thì không thể giải quyết được. Người nhà họ Hoang nhờ hắn ra tay, hắn dùng một kiếm giết chết Hoang Thiên Trạch. Hắn kính trọng Hoang Thiên Trạch vì là người say mê võ đạo mà cả gan nếm thử mọi điều mới lạ, nên mới chôn Hoang Thiên Trạch ở trong Đại Hoang Cổ này. Khi đó, hắn đã sử dụng thanh kiếm này. Linh khí cấp chín năm xưa giờ đã mất hết linh khí, rỉ sét loang lổ. Người cũ đã chết!