“Mấy người này đều là thiên chi kiêu tử có thanh danh hiển hách trên Cửu U đại lục, mà cũng đều là những người xếp hạng từ mười mấy đến hai mấy trong bảng Thiên Anh”. Tần Ninh nghe vậy thì cười nhạt nói: “So với Sương Nhi nhà chúng ta thì sao?” “Công tử lại trêu ta!”, Vân Sương Nhi nũng nịu nói: “Ta chỉ vừa mới lên Linh Phách tầng bảy thôi, kém bọn họ nhiều lắm”. “Vậy cũng chưa chắc!” Tần Ninh nhìn con phố phía trước đông người qua lại, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng la ó. Những người tham gia thí luyện đến từ đế quốc, thượng quốc, cương quốc đều tụ lại ở đây, chuẩn bị bán ra hoặc mua đồ mà mình muốn. “Ở đây này, công tử”. Vân Sương Nhi nhìn phía trước, cười nói: “Đã nhiều ngày ta ở đây và thấy không ít đồ tốt, có lẽ sẽ có thứ công tử muốn”. “Đi, xem nào!” Hai người sóng vai đi vào trong phố. “Mau lại xem, hạch thú của linh thú cấp năm Thôn Thiên Ưng, hấp thụ vào có thể có khả năng tăng cấp đấy”. “Đá Hỏa Duyên, ẩn chứa linh khí hỏa dư thừa, cực kỳ tốt với võ giả tu luyện linh quyết hệ hỏa nhé”. “Đan Bế Nguyên có thể che giấu hơi thở tuyệt đối, ta nhặt được ở trong một di tích cổ, mọi người tới xem đi”, những tiếng hô hoán không ngừng vang lên, cực kỳ náo nhiệt. “Nơi này giao dịch gì cũng có, nhưng giết người cướp của cũng không hiếm”. Vân Sương Nhi cười nói: “Công tử muốn bán lệnh bài thì ở đây đúng là hợp nhất”. “Cô không sợ người ta giết người cướp của, trói hai chúng ta lại rồi ăn tươi nuốt sống cô à?” “Có công tử ở đây, ta sợ cái gì chứ?”, Vân Sương Nhi cười hừ hừ. “Đồ tinh quái!” Tần Ninh bước ra, nhìn bóng người qua lại hai bên đường. “Giết hắn ta cho ta!” Đột nhiên ở phía trước có một tiếng hét vang lên, khí thế mạnh mẽ tràn ngập, gây nên từng âm thanh vang dội. Đoàn người truyền ra những tiếng hô hoán. “Con đường này làm giao dịch cho ba cường quốc lớn Nam Yến, Thiên Hà, Linh Lung cùng nhau tổ chức, kẻ nào dám ở đây làm loạn thế?”
“Không biết, chắc là kẻ nào không biết sống chết đấy”.