Trên ban công tầng 2 có 2 người xuất hiện. Chính là Vân Sương Nhi và Tần Ninh. Tần Ninh nhìn hơn trăm người phía dưới thì khẽ gật đầu. “Mọi người yên lặng!” Yến Quy Phàm lúc này lên tiếng nói: “Vị này là Tần công tử Tần Ninh, cũng chính là hắn muốn trao đổi linh bài trong tay, lấy vật đổi vật, dùng linh bảo hệ kim để trao đổi”. Tần Ninh lại nói: “Ở đây ta có hai tấm lệnh bài tông môn hạng 2, lệnh bài của Xích Vân tông và Bách Hoa tông, nếu ai muốn thì có thể lấy lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc để đổi!” Lời này vừa nói ra khiến mọi người chợt mừng rỡ không thôi. Lệnh bài trong tay Tần Ninh là thật. “Yến Quy Phàm!” Thiên Tương Tử lên tiếng: “Nếu có nhiều lệnh bài như thế thì sao lại để hắn đấu giá, chúng ta liên thủ cướp luôn không được sao?” Thiên Tương Tử vừa nói ra lời này thì đám người đã bàn tán xôn xao. Dù sao nơi này cũng là thành Đại Hoang trong Đại Hoang Cổ, không có cố kị nhiều như bên ngoài. Kể cả giết Tần Ninh cướp ngọc thì cũng không ai quản. Lấy vật đổi vật, trao đổi lệnh bài, sợ là phải trả một cái giá rất lớn. Mà trong bọn chúng một số người có không ít chí bảo, nhưng chí bảo kim linh thì lại rất hiếm có. “Cướp hả?” Tần Ninh nhìn Thiên Tương Tử. “Sương Nhi, giết!” “Vâng!” Kiếm dài trong tay Vân Sương Nhi vung ra, bóng dáng xinh đẹp bay xuống, cầm kiếm chém ra. Roạt… Một ánh kiếm bổ xuống Thiên Tương Tử từ trên trời. Mà lúc này, sắc mặt Thiên Tương Tử chợt lạnh lẽo, cũng xông ra chém giết. Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Thiên Tương Tử chợt liên tục lùi bước.