Sợ là Tần Ninh đã trở thành ác mộng cả đời của những tên này rồi đấy. Sắc mặt công chúa Linh Lung ngại ngùng, không biết nói gì, đem theo thuộc hạ muốn rời đi. “Đứng lại!” Tần Ninh lúc này lên tiếng, Yến Quy Phàm lập tức đưa ngươi vây quanh đám người của cương quốc Linh Lung. “Tần công tử”. Công chúa Linh Lung cau mày. “Tuy rằng chúng ta hủy bỏ quan hệ với công tử, không nhân đạo cho lắm, nhưng cũng không ra tay với ngươi. Nếu ngươi cảm thấy chúng ta cầm linh đan linh khí không hợp lý thì chúng ta có thể để lại, còn làm thế này… là có ý gì?” “Con người ta hả, rất thích ghi thù!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng cũng không phải hạng giết người như cỏ rác”. Không phải là giết người như cỏ rác? Vậy một đống xác chết trên mặt đất thì ở đâu ra? Lời nói này được Tần Ninh nói ra mồm bằng một thái độ thản nhiên quả thật khiến người ta không thể tin được. “Các ngươi có thể đi, nhưng, để kẻ luyên thuyên suốt chặng đường kia lại”. Tần Ninh liếc nhìn Địch Khánh, từ tốn nói: “Trên đường đi, cái mồm của hắn ta liến thoắng không ngừng, nếu không phải là mối quan hệ hợp tác thì ta đã giết lâu rồi. Bây giờ đã không còn hợp tác nữa vậy thì giết hắn ta cũng không vấn đề gì chứ?” Lời vừa nói ra khiến Địch Khánh tái mét mặt. Mà Vân Sương Nhi, Yến Quy Phàm cũng cảm thấy hả dạ. Địch Khánh này cả quãng đường, phải một câu, trái một câu, lúc nào cũng phàn nàn, coi thường, khiến người ta ghét muốn hắt đi. Xem ra, trước đây Tần Ninh không thèm tính toán, bây giờ lại muốn giải quyết rồi. “Công chúa điện hạ, cương quốc Linh Lung chúng ta nào lại để loại người này có thể…” “Phụt…” Địch Khánh vẫn chưa nói dứt lời, một đao sắc bén đã đâm xuyên qua thân thể, máu tươi chảy ra như suốt. Công chúa Linh Lung rút kiếm ra, thản nhiên nói: “Tần công tử giờ đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng, rất hài lòng!”