Vân Chấn với tư cách là nhân tài kiệt xuất của cương quốc Vân Hải lúc này lại khổ không thể nói. Vốn là hắn ta gặp cô gái này trước, đáng tiếc không phải là đối thủ, suýt nữa bị đánh bại, bị đám Sở Lăng Thiên phát hiện ra, tham gia vào tranh giành. Còn có Hoắc Tư Nguyên kia, tuy không phải xếp trong 10 vị trí đầu bảng Thiên Anh, nhưng thực lực thể hiện ra cũng vô cùng khủng khiếp. Kể cả giết cô gái này thì sợ là vàng Lưu Ly Như Ý và ngọc linh Đại Hoang kia hắn ta cũng không giành được. Nhưng còn may, đây không phải là 3 con yêu quái Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng, nếu không hắn ta chẳng còn miếng canh nào mà húp. “Này này này…” Bên kia, Hạng Vân Vũ không nén nổi nói: “Chúng ta đang bị nhiều người dưới kia nhìn đấy, nếu bị một đứa con gái gây phiền phức thì sau này còn mặt mũi mà xếp bảng thiên tài Thiên Anh nữa sao?” “Nhanh chóng xử lý đi, nếu không kẻ khác thật sự cho rằng, ta không phải là đối thủ của phụ nữ”. “Được!” “Ừ!” Bỗng chốc, 5 tên này đồng loạt ra tay. Cô gái váy trắng lạnh lùng cười, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia nhưng lại mang vẻ chế giễu: “Đối phó với một mình ta mà cần 5 vị thiên chi kiêu tử cùng ra tay, thì cũng xứng gọi là thiên tài đấy nhỉ!” “Nhưng muốn giết ta thì ít nhất các người phải trả giá bằng mạng của hai tên cùng ta đồng quy vu tận!”
Lúc này, hai tay cô gái hợp thành chữ thập, một luồng hơi thở bùng nổ xung thiên, lan ra khắp nơi: “Cửu Chuyển Linh Lung thể, chuyển thứ 5, mở!” Trong giây phút ấy, một luồng linh khí hùng hậu từ trên trời giáng xuống, xông thẳng vào người cô gái. Hơi thở điên cuồng cuộn trào từng đợt. Toàn thân cô gái giống như đang ngưng tụ ra một hơi thở không thể đối địch. Đó là một loại khí thế đến từ đất mẹ. Cảnh giới Địa Võ? Tất cả kinh ngạc xuất thần. Lúc này, Cửu Chuyển Linh Lung thể mở ra, một hơi thở vô địch tỏa ra tràn ngập. Cô gái khẽ nhắm mắt. “Có lẽ lần này ta sẽ chết thật, không biết hắn có rơi lệ vì ta, như ta khóc vì hắn không...” Giọng nói nhàn nhạt tỏa ra. Vù... Mà lúc này, một tiếng vang thật to phát ra, cô gái chỉ cảm thấy bả vai mình bị ai đó ấn xuống, một luồng linh khí hùng hậu tràn vào cơ thể, áp chế lại chuyển thứ năm đó. “Không lẽ cô nỡ để ta khóc vì cô sao? Vả lại, ta cũng không nỡ để một nha hoàn xinh đẹp như vậy bị người ta giết chết!” Một tiếng cười nhạt vang lên, một bóng người xuất hiện. Lúc này, Diệp Viên Viên mở mắt ra, nhìn người cao hơn mình một cái đầu, khẽ ngẩn ra, nước mắt rơi xuống. “Ta cứ tưởng sẽ không được gặp lại công tử nữa!” Diệp Viên Viên thổn thức. “Sao có thể chứ, ta tìm cô từ lâu lắm rồi mà chẳng nhận được tin của cô!” Diệp Viên Viên lúc này nín khóc, cười nói: “Công tử không biết đâu, sau khi đi vào trong Đại Hoang Cổ, ta vô tình đi vào mộ cổ này rồi bị nhốt hơn một tháng, sau đó đạt được vàng Lưu Ly Như Ý và ngọc linh Đại Hoang, và cả cái này nữa!”
Diệp Viên Viên vung tay, bốn vật phẩm tức thì xuất hiện.