"Những linh đan này đủ để cho thế hệ trẻ trong gia tộc xây dựng tốt nền tảng, đồng thời khiến cho các võ giả ở cửa thứ bảy và cửa thứ tám thăng lên tới cửa thứ chín!" Tần Ninh khoan thai nói. Nhìn thấy cảnh này, Tần Thương Sinh không khỏi trách cứ Tần Ninh. Tài năng có thể gây ra tai họa. Nhiều linh đan như vậy, lại bày ra ở trước mặt mọi người, nếu như tin tức bị rò rỉ ra ngoài, vậy thì đối với với Tần gia mà nói chính là tai họa ngập đầu. Tần Ninh lại nói: "Những linh đan này chẳng qua chỉ là một phần, không phải vấn đề gì lớn. Cha có thể phân phát cho gia tộc". "Có điều này cũng cần phải nói với mọi người, rằng mặc dù những linh đan này không là gì trong mắt ta, nhưng chúng là vô giá trong mắt người khác!" "Cho nên, chuyện gì nên kín tiếng, ta nghĩ mọi người đều hiểu được!" "Tam thiếu gia đừng lo lắng!" Một tên chỉ huy đội hộ vệ lúc này chắp tay: "Về chuyện này thuộc hạ xin thề độc, nếu để lộ dù chỉ một chút, thuộc hạ sẽ chết không được tử tế!" “Không sai!” "Đúng vậy, nếu chuyện này rò rỉ ra ngoài, Tần gia của chúng ta sẽ bị nuốt chửng trước khi trở nên mạnh mẽ hơn, âm thầm phát triển mới là điều đúng đắn". Tần Ninh gật đầu nói: "Ta hi vọng mọi người nhớ kỹ lời nói hôm nay, bằng không... ta nghĩ mọi người đều biết cách làm của ta rồi!" Nghe đến lời này, rồi lại nghĩ đến thủ đoạn của Tần Ninh cùng với Thanh Ngưu bên cạnh hắn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Cho dù là cảnh giới Linh Hải tầng ba, không phải cũng bị Tần Ninh nói giết là giết chết hay sao? Không phải Tần Ninh không biết chuyện của cải không được phơi bày cho người khác nhìn thấy, nhưng một mặt, những linh đan này đối với hắn cũng chẳng phải là của cải, mặt khác, cho dù có lộ ra ngoài thì hắn cũng không sợ người khác dám tới cướp. Hơn nữa nhân cơ hội này hắn còn có thể tìm ra người nào trung thành, còn người nào mang lòng dạ không thể dò được! "Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi!" Tần Thương Sinh phất tay một cái nói: "Sau này ở nội thành Lăng Vân sẽ bận rộn nhiều việc, các ngươi làm việc tốt thì sẽ được ban thưởng, không thiếu phần của các ngươi!" “Vâng!” Dần dần, bên trong sân chỉ còn lại có ba người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn và Tần Ninh. "Cha, trong mấy ngày tới cha hãy đi theo con đến dãy núi Lăng Vân. Con cần giao cho cha một số chuyện!" "Sau đó, con sẽ cùng nhị ca lên đường đến Đế Đô". “Có chuyện gì mà phải tới dãy núi Lăng Vân?”, Tần Thương Sinh khó hiểu nói. Tần Ninh chỉ cười mà không nói. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh đưa Tần Thương Sinh đi sâu vào trong sơn cốc của dãy núi Lăng Vân. Nơi đây là do năm đó hắn tiện tay xây dựng để trợ giúp đồ nhi, bồi dưỡng đồ tôn. Tuy rằng đã bị bỏ hoang mấy vạn năm, một số thứ trong đó không còn tốt như trước, nhưng hoàn toàn có thể dùng để bồi dưỡng con cháu nhà họ Tần. Chỉ là có rất nhiều cơ quan trận pháp được bố trí ở đây, nên hắn cần phải giải thích cho cha của mình. Sau này khi hắn rời khỏi thành Lăng Vân, cha hắn có thể đưa mọi người đến đây để đào tạo con cháu trong gia tộc, bao gồm cả một số thành viên cốt cán. Đi tới đi lui mất hơn một tháng, cái gì nên nói cũng đã nói hết, hôm nay Tần Ninh đã chuẩn bị lên đường. Vốn dĩ Tần Ninh dự định giữ Tiểu Thanh ở lại thành Lăng Vân, một con Thương Thanh Quỳ Ngưu có cảnh giới Linh Hải tầng 5, không phải ai cũng dám khiêu khích nó. Nhưng hắn chẳng làm gì được nhóc con này, nó cứ khóc sướt mướt giống như là có ai làm gì nó vậy, khiến cho Tần Ninh thật sự không đành lòng. Vào ngày này, ngoài cổng Tần phủ, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ. Tần Ninh mặc áo choàng trắng, khuôn mặt thanh tú lúc này mới nở nụ cười nhẹ. "Cha, không cần phải làm quá như vậy, cha chỉ cần tiếp quản thành Lăng Vân thật tốt là được rồi. Về phần đại ca... cha cứ yên tâm!" Tần Ninh cười nhẹ nói: "Con sẽ trả lại cho cha một đứa con trai hoàn chỉnh!" "Nói bậy, là ba đứa con trai!" Tần Thương Sinh cười mắng. "Mười ba đứa? Vậy thì con làm không được rồi!", Tần Ninh cười toét miệng nói: "Việc này cần cha phải tiếp tục cố gắng, cho ba huynh đệ chúng con thêm mấy đứa em nữa!" “Thằng nhóc thúi...” "Được rồi được rồi, xuất phát thôi!" Tần Ninh lại nói: "Đến Đế Đô con sẽ truyền tin cho cha". "Cha, tạm biệt!" Tần Hải giờ phút này cũng chắp tay nói. "Ninh ca..." Tần Hâm Hâm giờ phút này nước mắt nước mũi giàn giụa. “Cút!”, nhìn thấy bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Ninh cười nói: "Ta cũng không phải là một đi không trở lại, đệ khóc cái gì?" "Ta không nỡ rời xa huynh!" "Không nỡ rời xa ta, vậy ta sẽ dạy cho đệ biết Hổ Gầm Long Ngâm quyền, đệ phải chăm chỉ tu luyện, tới lúc luyện thành thì ta cũng sẽ mang đệ theo bên mình!" “Thật không?” "Ta có nói dối đệ lúc nào chưa?" “Được!” Tần Hâm Hâm lập tức phấn chấn. Nhìn thấy mọi người đang chờ, Tần Ninh gật đầu một cái rồi rời đi. Thành Lăng Vân chẳng qua chỉ là khởi điểm, trong cuộc đời này, hắn có quá nhiều gánh nặng trên vai, cần phải ngẩng cao đầu bước từng bước mới có thể giải quyết được. Hai bóng người cùng một con thanh ngưu, vào thời khắc này, từ từ rời khỏi Tần phủ, rời khỏi thành Lăng Vân. “Khi bọn trẻ lớn lên cũng là lúc chúng rời đi!”, Tần Viễn Sơn thở dài. “Ừm!” Tần Thương Sinh nắm chặt tay, lớn tiếng nói: "Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm với tư cách một người cha, chính là im lặng nhìn chúng tiến lên phía trước. Đồng thời, chúng ta cũng cần cho chúng một chỗ trú ẩn. Cho dù ở bên ngoài mệt mỏi, chúng sẽ luôn có nhà để về. Nơi đây sẽ là thành lũy che chở, bảo vệ cho chúng". “Ừm!” Khi hai bóng người và con thanh ngưu dần dần biến mất, trong Tần phủ lại bắt đầu bận rộn. Bốn đại gia tộc đã thất thủ, nhưng vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Giờ phút này, Tần Hải nhìn khung cảnh bên ngoài thành Lăng Vân vẫn rạng rỡ như trước, không khỏi mở rộng vòng tay. "Ba năm ở mãi trong nhà, cơ thể của ta cũng sắp rỉ sét rồi!" Tần Hải cười ha hả nói: "Lần này, cuối cùng cũng đến lúc thể hiện!" "Nhị ca rất mãn nguyện!" Tần Ninh cười nói: "Ta thấy nhị ca sắp đạt tới cảnh giới cửa thứ chín rồi đúng không?" "Cũng sắp rồi, Thiên Hỏa Linh Tinh thực sự rất mạnh..." Tần Ninh cau mày. “Sao vậy?” "Trong quá trình tu luyện không thể tham công liều lĩnh, nhị ca như vậy là đã tiêu hao sức lực quá nhanh, sẽ khiến cho tu vi của mình xuất hiện vấn đề!" Tần Ninh giải thích: "Thiên Hỏa Linh Tinh tuy rất uy lực, nhưng mỗi một cảnh giới đều yêu cầu bản thân tự lĩnh ngộ mới có thể tiến vào!" Nghe lời này, nét mặt Tần Hải có vẻ hơi ảm đạm. "Ta biết nhị ca đang lo lắng điều gì. Nhị ca nóng lòng muốn nâng cao thực lực chính là vì chuyện của đại ca!" Tần Ninh lại nói: "Chỉ có điều, nhị ca yên tâm, lần này chỉ cần ta điều tra ra là ai đã gây nên, thì bất kể dối phương là ai, ta cũng sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!" Lời nói của Tần Ninh tuy rằng nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt kiên định làm cho Tần Hải hiểu được Tần Ninh không phải đang nói đùa. "Ta biết, là do ta đã quá gấp gáp rồi!" Tần Hải hạ giọng, nói: "Đã như vậy, huynh đệ chúng ta ba người ở Đế Đô hãy cùng nhau xây dựng nên một miền đất riêng!" “Ừm!” Liên tục mười ngày, Tần Hải và Tần Ninh vội vàng lên đường, còn có Tiểu Thanh đi cùng, nên trên đường xảy ra rất ít sự cố. Với tốc độ này, sẽ mất gần năm ngày để đến Đế Đô. Toàn bộ thành Lăng Vân chỉ là một phần rất nhỏ của đế quốc Bắc Minh khổng lồ. So với Đế Đô, dân số trăm vạn người của thành Lăng Vân chỉ là tôm tép. Tại Đế Đô, dân số lên đến ngàn vạn người, hơn nữa còn tập hợp những võ giả hùng mạnh nhất trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh. Hôm nay, Tần Ninh cùng Tần Hải đến một nhà trọ, ở trong nhà trọ nghỉ ngơi. Vào ban đêm, những âm thanh hỗn loạn vang lên bên ngoài, thu hút sự chú ý của hai người.