Công chúa Linh Lung cũng khổ sở gật đầu. Cô ta không ngờ Tần Ninh lại ẩn giấu sâu đến vậy. Bây giờ nhớ lại những lời hắn nói, dường như thật sự không phải điên cuồng, mà là... hắn có tư cách nói ra những lời đó. Một bên khác, Lục Thính Phong và Lục Tử Yên của thượng quốc Lộc Phong thì kinh ngạc đến xuất thần. “Tần Ninh, đây là Tần Ninh chúng ta gặp lúc đầu sao?”, Lục Thính Phong run rẩy nói. Có ai dám bì với thực lực và lòng gan dạ này chứ? Ba cương quốc lớn, có thể nói là bá chủ đỉnh nhọn trên cả Cửu U đại lục này. Bọn họ trước giờ chỉ đi giết người khác chứ làm gì có lúc bị người khác giết mình. Nhưng hiện giờ, Tần Ninh chẳng quan tâm chút nào, chỉ một chữ - giết! “Đại ca, chúng ta đi thôi!” Lục Tử Yên lúc này cũng rất khổ sở, nói: “Nếu không bị Tần Ninh nhìn thấy, tính toán việc ban đầu chúng ta thấy chết không cứu...” Nghe vậy, sắc mặt Lục Thính Phong tái đi. Bọn họ vốn dĩ có cơ hội kết thân với thiên tài cỡ này. Nhưng chỉ vì sự lo lắng ngớ ngẩn của hắn ta ban đầu mà đã bỏ lỡ mất. Nhóm người loạn lạc dần trở nên yên tĩnh, mọi người chậm rãi lùi lại. Mặc dù nếu hàng ngàn người này liên kết lại thì Tần Ninh có thể không thắng được, nhưng tất cả bọn họ đã không dám ngẩng đầu lên nữa rồi. Tần Ninh nhảy từ trên đỉnh mộ cổ xuống, Tần Ninh thở ra. Sắc mặt Diệp Viên Viên đã tốt lên nhiều, đi theo Vân Sương Nhi tới. “Không sao chứ?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên quần áo tán loạn, sắc mặt hơi tái, quan tâm hỏi. “Không có gì nghiêm trọng đâu!” “Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Lần sau không được lỗ mãng như vậy nhé, cô chưa đạt cảnh giới Địa Võ mà tự tiện mở ra chuyển thứ năm của Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết thì sẽ không tốt cho cơ thể đâu”. “Vâng!” Diệp Viên Viên gật đầu. Hiểu biết của Tần Ninh về tu luyện đã vượt qua dự liệu của các cô từ lâu, bất kỳ câu hỏi nào Tần Ninh cũng trả lời được hết, cho nên bọn họ chỉ cần nghe theo Tần Ninh mà thôi.