Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Đừng nhiều lời, thời gian Đại Hoang Cổ khởi động cũng sắp tới rồi, cuộc thí luyện này cũng sắp kết thúc”. “Nhưng trước khi đó, ta phải để cho 3 cương quốc lớn hiểu được, muốn bắt nạt đến đầu ta thì kể cả lão tổ tông của các ngươi mà còn sống cũng không dám làm điều đó”. “Láo xược!” “Ngông cuồng!” Tần Ninh vừa dứt lời thì ba tên kia đã xông tới chém giết. “Chúng ta tới giúp công tử đi!”, Vân Sương Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng nói. “Không cần đâu!” Lão Vệ từ tốn nói: “Thực lực của Tần công tử rất mạnh, không cần các ngươi giúp đỡ, nghe lời ngài ấy là được rồi”. Diệp Viên Viên nhìn lão Vệ thật lâu rồi nói: “Vệ lão nói đúng”. Mấy người đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Lúc này, Tần Ninh nhìn ba tên kia nhất loạt xông tới thì cười lạnh nói: “Như thế mới vui!” “Âm dương chém!” Lúc này trong đôi tay xuất hiện một kiếm dài màu đen và một kiếm màu trắng, tụ hội lại một chỗ hóa thành một luồng trắng đen thường thấy, chém giết về phía đối thủ. Kiếm dài kia chém thẳng đến Sở Thiên Kiêu dẫn đầu, ánh kiếm sắc bén, chém nát không khí. “Đáng chết!” Sở Thiên Kiêu gầm lên, vỗ ra một chưởng, cường độ và dao động linh khí vương thể mạnh mẽ, cuồn cuộn xông lên. Đông… Âm thanh nặng nề chấn động lỗ tai của người khác. “Đáng chết!” Lúc này, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cũng sải bước ra, song sát về phía Tần Ninh. Một chưởng một quyền đánh về phía Tần Ninh. “Thằng nhãi thối tha, ngươi chết chắc rồi!” Địch Minh toét miệng cười nói. “Thật sao?” Bùm…
Lúc này, đòn tấn công của hai người đã chạm vào thân thể của Tần Ninh.