“Chiến thuật Nhân hải? Đáng buồn cười!” Tần Ninh cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Mở kim thể, dung hòa kim uy!” Lúc này, trên bề mặt cơ thể của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng, sau đó dần ảm đạm rồi hóa thành hoa văn màu vàng dán trên bề mặt cơ thể. Không chỉ như thế, từng luồng tinh quang dần lan rộng ra. Tần Ninh lúc này thì dường như một chiến thần vàng kim từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh vô địch. Âm Dương Ly Hợp kim thể, 4 tầng trước là chế tạo kim thể, 4 tầng sau mới thực là sát chiêu. Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát, chủ động và tấn công mãnh liệt. Nhưng Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là đòn tấn công sấm sét. Mở kim thể, dung hòa kim uy, chính là đòn trấn áp. Muốn cậy đông chèn ép sao? Nằm mơ. Bóng dáng của Tần Ninh bỗng chốc xông ra, côn gỗ xuất hiện trong tay, đập ra một gây, 1 tiếng bốp vang lên, một thiên tài cảnh giới Linh Phách tầng 9 vỡ đầu, nổ nội tạng, phun ra những ngụm máu lớn.
Một côn, nhanh gọn dứt khoát, nhưng người xung quanh đã nhìn thấy. Một côn này của Tần Ninh mang theo cái uy của kim thể, chỉ là áp chế Linh Phách mạnh mẽ, đủ để khiến bất cứ kẻ nào không dám có suy nghĩ phản kháng. “Giết!” Tần Ninh quát lên, bước ra, hơi thở sát phạt bao phủ toàn bộ không gian. “Giết!” Mà lúc này, ba tên kia cũng xông ra trong nháy mắt, hơi thở cuồng bạo phủ về phía Tần Ninh. “Muốn chết!” Tần Ninh tuy đối mặt với trăm người, nhưng mặt không đổi sắc, bàn tay vung lên, hơi thở hùng hồn liên tiếp tỏa ra, nhất thời bộc phát. Dưới cảnh giới Địa Võ gặp kẻ nào chết kẻ đó. Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng lúc này đã hoàn toàn sợ hãi. Đây là thủ đoạn gì? Cảnh giới Địa Võ tầng một sao có thể mạnh mẽ đến mức này? Ba tên kia nhìn nhau, lúc này hoàn toàn muốn rút lui. “Muốn chạy thì cũng đã quá muộn!” “Ấn Kim Thiên!” Trong giây phút ấy, bàn tay hắn vung lên, một ấn ký đột nhiên ngưng tụ, ánh vàng chói lọi. Ấn ký này mở rộng ra, hóa thành ba ánh sáng, trong nháy mắt hướng về phía ba người Sở Thiên Kiêu. Rầm rầm rầm... Đột nhiên, ba ánh sáng nổ tung lên, sau đó chính là bóng hình ba người Sở Thiên Kiêu tiêu tan. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có máu chảy, ba bóng người mất tích không dấu vết... Trong chớp mắt, tất cả đều trừng mắt câm nín. Chết rồi! Cả ba đã chết!