Lăng Tiểu Phi thấy Tần Ninh bèn cười khanh khách, phất tay vẫy gọi. “Tần Ninh ca ca, những kẻ này thật hung ác, họ muốn giết sạch chúng ta!” Nghe Lăng Tiểu Phi tố cáo, Tần Ninh mỉm cười nói: “Trước khi bọn họ giết hết chúng ta thì chúng ta giết bọn họ trước, thấy sao nào?” “Được nha!” Những lời vô cùng chướng tai này bị Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương nghe được. “Tần Ninh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng!” Địch Thiên Yển hung ác nói: “Không giết ngươi sao có thể rửa sạch mối nhục của cương quốc Hỏa Hầu ta?” “Giết ta, ngươi làm được sao?” Tần Ninh đi đến trước quảng trường, ngước đầu nhìn mấy trăm người, rồi nói: “Ta nhớ không sai, 3 Hoàng 7 Vương 9 Soái 18 Thiên Tướng đã từng thề rằng, con cháu hậu thế, suốt đời không được đưa quân xâm phạm Bắc Minh dẫu cương quốc Bắc Minh có sa sút đến độ phải co ro vào một góc, nếu con cháu hậu thế dám cả gan xâm phạm Bắc Minh, giết không tha!” Hắn vừa thốt ra những lời này, sắc mặt cả ba người Hạng Tam Vương cứng đờ. Chuyện này chỉ có thành viên nòng cốt trong hậu duệ 3 Hoàng 7 Vương mới biết, sao Tần Ninh lại biết chứ? “Các ngươi vi phạm lời thề của tổ tiên mà không sợ trời phạt sao?”, Tần Ninh trầm giọng quát lớn. “Ta khinh!” Sở Hằng Vương tức tối mắng to: “Chúng ta không biết cái gì gọi là lời thề hết, cứ cho là có thì sao? Thời thế hiện tại là thiên hạ của ba cương quốc lớn chúng ta, đế quốc Bắc Minh có thể làm gì chứ?” “Hôm nay, ngươi phải chết, đế quốc Bắc Minh cũng phải diệt vong, nếu không ba cương quốc lớn chúng ta sao có thể đứng vững trên Cửu U đại lục?” Hắn ta vừa nói vậy, sát ý từ từ hiện lên trong mắt Tần Ninh. “Đã thế thì không còn gì để nói nữa!” Tần Ninh liếc mắt nhìn ba người rồi nói: “Ba người Sở Đế, Địch Đế, Hạng Đế không đến đây mà sai ba kẻ các ngươi đi tự sát, thật nực cười!” “Đồ khốn kiếp!” “Ngu dốt ngạo mạn!” “Tự tìm đường chết…” Cả ba nghe câu này của Tần Ninh thì cơn tức nổ tung trong lồng ngực. Ở ba cương quốc lớn, bọn họ là tướng soái đại quan, có thân phận tôn quý chỉ dưới hoàng đế.