"Minh công tử!" Hộ vệ thấy Kiếm Tiểu Minh, bèn cung kính hành lễ. "Cha ta đâu?" "Tộc trưởng đang ở bên trong phủ, nghe bảo hôm nay bệnh tình lão thái gia trở nặng, lão gia và các vị tộc lão khác đang yên lặng chờ đợi". Nghe thế, Kiếm Tiểu Minh biến sắc, vội vàng chạy vào trong phủ. Tần Ninh và Thẩm Văn Hiên cũng theo sát phía sau. Họ đi xuyên qua nhà chính tới hậu viện, chỉ thấy có một đám đông đang vây quanh một toà đình viện. "Ông nội!" Kiếm Tiểu Minh xông thẳng vào nội viện. Bên trong sân, có một bóng người đang mặc quần áo xám tro, sắc mặt ảm đạm, còn hơi tái nhợt, dường như vừa chịu đả kích rất lớn. "Cha, ông nội sao rồi?" Kiếm Tiểu Minh sốt ruột hỏi. "Ông nội con...vết thương chuyển nặng, chỉ sợ là..." "Không, không đâu!", Kiếm Tiểu Minh vội vã nói: "Cha, vị này là Tần công tử Tần Ninh, Thẩm công tử Thẩm Văn Hiên, Thẩm công tử là một linh đan sư ngũ phẩm, chắc chắn sẽ có cách gì đó". Người đàn ông trung niên kia ngơ ngác nhìn Tần Ninh và Thẩm Văn Hiên. "Tại hạ là Kiếm Thương Tùng!" "Chào tộc trưởng Kiếm!", Thẩm Văn Hiên chắp tay, khẽ mỉm cười nói. Két... Đúng lúc này, bỗng có một tiếng két, cửa phòng mở ra. Lúc này, có một người đàn ông trung niên lững thững đi ra, thần thái lão ta rất là ngạo mạn. "Lộc đại sư! Lộc đại sư, cha ta thế nào rồi?", Kiếm Thương Tùng sốt ruột hỏi. "Bổn tọa đã dùng hết sức rồi, đáng tiếc là thương thế của lão tộc trưởng Kiếm trầm trọng hơn, chỉ sợ không qua nổi đêm nay..." "Lộc Hàn Thiên, ngươi không phải là linh đan sư ngũ phẩm sao? Không phải khi trước ngươi nói có thể trị hết bệnh của ông nội ta à?", đôi mắt Kiếm Tiểu Minh đỏ bừng, không nhịn được quát to. "Tiểu Minh, không được vô lễ!" Kiếm Thương Tùng trầm giọng quát: "Dẫu Lộc đại sư có là linh đan sư ngũ phẩm, cũng chưa chắc một trăm phần trăm thành công cứu mạng người, Lộc đại sư cũng không mong thấy ông nội con xảy ra chuyện".