Mà trái lại ông ta, mới phải sợ Tần Ninh. “Cam gia, Nhạc gia và Phần gia, chỗ nào cũng là thù với Kiếm gia. Ông Kiếm, ông xem nên xử lý thế nào?”, Yến Đế từ tốn nói. Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn lại mềm nhũn cả người. Đường đường là cương vương, hỏi ông ta xử lý thế nào, điều này thật khiến người ta không thể chấp nhận được. “Bệ hạ, người làm thế nào cũng được ạ…”, Kiếm Minh Sơn lau mồ hôi trên trán, không nhịn được thở dài một hơi. “Vậy được!”, Yến Đế từ tốn quay ra, nhìn đám người, ánh mắt rơi xuống Cam Thịnh, Nhạc Hoành và Phần Viên. “Cam Thịnh, Nhạc Hoành, Phần Viên, 3 ngươi ngông nghênh làm bậy, giết hại Kiếm gia, tội đáng muôn chết, thành viên nòng cốt của 3 gia tộc lớn đều bị chém đầu, giết không tha!” Yến Đế chậm rãi nói: “Những kẻ này, giao cho Kiếm gia xử lý, kẻ nào phản kháng, chu di cửu tộc!” Lời này vừa nói ra khiến đám Cam Thịnh vẫn chưa nhảy lên mà Kiếm Minh Sơn đã ngồi bệt xuống đất. Hình như cuộc sống xoay chuyển quá nhanh rồi đấy! Vừa rồi, Kiếm gia bị dồn vào đường cùng, bây giờ lại được sống, không đúng, không phải được sống, mà là sống lại. Tất cả những điều này là vì Tần Ninh. Thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi. Mà từ hôm nay trở đi, vốn dĩ Kiếm gia lung lay sắp đổ lại chuẩn bị đổi đời trở thành thành chủ thành Cam Ninh. … Lúc này, trong sân sau Kiếm phủ, quanh co qua tầng tầng lớp lớp hoa viên, sau một hòn non bộ, Kiếm Tiểu Minh mở cơ quan ra thì xuất hiện một cửa lớn. “Tần công tử, phía sau hòn non bộ này chính là từ đường của Kiếm gia, nhưng vẫn luôn là người của Kiếm gia đi vào, Tần công tử cẩn thận một chút”. Kiếm Tiểu Minh lại nói: “Bên trong rất âm u, nhưng theo quy tắc của lão tổ tông thì vẫn luôn bố trí như vậy, cũng đều không được thay đổi bất cứ thứ gì”. “Ừ!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, kiếm Âm Càn đâu đưa cho ta!” Thẩm Văn Hiên đưa kiếm cho hắn, đứng ở lối vào. “Các ngươi đợi ta ở đây, ta không nói thì không ai được vào”. “Vâng!” “Vâng!”
Tần Ninh sải bước đi thẳng vào trong từ đường.