Lời thề “lời lời châu ngọc” được Kiếm Tiểu Minh nói ra từng câu từng chữ. Thấy cảnh này, Kiếm Âm Sơn gật gật đầu. “Hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi lĩnh ngộ ắt thắng, một viên hạt giống kiếm ý, trong này có chứa lĩnh ngộ hơn vạn năm kiếm đạo của ta, ngươi không được tham lam, rất nhanh ngươi sẽ lĩnh ngộ được”. Kiếm Âm Sơn nói rồi nhìn về phía Tần Ninh. “Tần công tử, đa tạ!” “Ừm!” Tần Ninh gật gật đầu, xoay người rời khỏi từ đường, kiếm Âm Càn kia, hắn đã để lại rồi. Kiếm chủng truyền thừa*, cũng không phải đơn giản, Kiếm Tiểu Minh có chịu được hay không thì phải xem bản thân hắn như nào. (*Kiếm chủng truyền thừa: hạt giống kiếm ý truyền thừa) Trong từ đường chỉ còn lại hai người là Kiếm Tiểu Minh và Kiếm Âm Sơn. “Lão tổ, Tiểu Minh có một chuyện chưa hiểu rõ, Tần công tử có ơn cứu mạng với Kiếm gia ta, chuyện này là đúng, nhưng Kiếm gia ta đời đời kiếp kiếp phải làm nô bộc, cái này có phải là báo ân vượt mức rồi không”. Nghe thấy lời này của Kiếm Tiểu Minh, Kiếm Âm Sơn đắng chát cười một tiếng. “Tiểu Minh, chuyện này, tương lai con sẽ hiểu”. “Được rồi, bây giờ chuẩn bị, tiếp nhận truyền thừa đi!” “Vâng!” Kiếm Tiểu Minh không nói thêm lời nào nữa. Mà giờ phút này, trong lòng Kiếm Âm Sơn cũng rất buồn bực. Trông Kiếm Tiểu Minh chẳng giống người xuất chúng, Tần Ninh lại đề cử cậu ta đến tiếp nhận truyền thừa của mình, chuyện này quá mức kỳ lạ. Mà giờ phút này, bên ngoài từ đường, nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, Thẩm Văn Hiên cũng nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói cậu ta rất có lòng tin với sư tôn, nhưng cái kia là kiếm khí xuyên trời, quá mức loá mắt, không thể không khiến người khác phải lo lắng được. “Kiếm Tiểu Minh đâu rồi?”, Thẩm Văn Hiên chắp tay nói. “Tiếp nhận truyền thừa!” “À?” Thẩm Văn Hiên nghe thấy lời này, trong lòng đã có phỏng đoán. Từ từ, Thẩm Văn Hiên lại nói: “Sư tôn nhìn thấy Tiểu Minh, có phải là nhớ đến một người không?” Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Thẩm Văn Hiên.
“Ừ, là nhớ đến một người, thế nhưng là nhớ đến, không chỉ một người!”