Lâm Vi Vũ hét lên: “Ta bị ép nhảy xuống đây, sự tình bất đắc dĩ mới vậy, ngươi... ngươi ngươi ngươi còn xem à!” “Xì, như kiểu ta thèm lắm vậy, không nhìn thì thôi!” Tần Ninh xoay người rời đi. “Nè, ngươi đứng lại!” Lâm Vi Vũ đột nhiên nói: “Ta... Ta không có quần áo, ngươi cho ta mượn một bộ!” Tần Ninh lắc đầu, quay lại. “Ai cho ngươi quay người!” “Không quay thì ném đồ vào nước chắc?” “Đặt xuống đất là được!”, Lâm Vi Vũ vội vã nói: “Ta tự đi ra mặc!” Tần Ninh thở dài bất đắc dĩ, đặt quần áo ở bờ sông, quay người rời đi. “Khoan đã!” “Lại sao nữa?” Tần Ninh quay lại, không khỏi nhíu mày. Lâm Vi Vũ vội vàng che ngực, ngồi xổm xuống nước, chỉ một bên, nói: “Kéo cả con bò háo sắc kia đi nữa!” Tần Ninh thoáng nhìn Tiểu Thanh, tức thì vỗ trán, cái con bò ngốc này, thật mất mặt mà! Lúc này Tiểu Thanh thò cả đầu xuống nước, hai tròng mắt tròn xoe đỏ bừng. “Tiểu Thanh! Đi!” Tần Ninh gọi, nhưng Tiểu Thanh không buồn quan tâm. “Có đi không hả?” Tần Ninh kéo lấy đuôi Tiểu Thanh, không nói thêm nữa, kéo nó đi! Lâm Vi Vũ ở bên sông đỏ bừng mặt, từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa bao giờ bị xúc phạm đến mức này, giờ cái con bò này hưởng hết. Lúc này, ở một gốc cổ thụ, Tiểu Thanh lắc đầu rời đi. “Con bò háo sắc này, đi theo công tử ta chẳng học được cái điều gì nhưng lại tự học cái thói nhìn lén à?” Tần Ninh lúc này cười mắng. Tiểu Thanh không phục lắc đầu, liếc Tần Ninh, vẻ mặt vô sỉ. “Nhìn ta làm gì, ta thèm vào ấy, cũng chẳng lớn gì...” Lời này nói ra, bóng dáng xinh đẹp ở gốc cây kia liền lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất. Nhất thời, hai người nhìn nhau, không biết nói gì.
Lúng túng, rất lúng túng!