Đó là chỗ ở của lão tổ Thanh Vân tông – tôn giả Thanh Vân năm đó, ngoại trừ các đời tông chủ ra thì cũng chỉ có trưởng lão và một vài đệ tử có địa vị tương đối cao đi vào. Lúc này, có rất nhiều đệ tử đứng ở phía dưới, năm đại trưởng lão dẫn theo năm đại đệ tử đi cũng nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi. Ở trên đỉnh núi có một cái đài cao. Xung quanh đài có những cung điện, nhìn có vẻ cổ xưa. Mặc dù nơi này không có người ở, nhưng có thể thấy nơi này quanh năm được quét dọn, khá là yên tĩnh. Thấy cảnh này, Tần Ninh chậm rãi gật đầu. Mà ở trên đỉnh núi cảm giác hơi lạnh lẽo, toàn bộ kiến trúc trên đỉnh núi nhìn khá có phong cách của tứ hợp viện. Đi vào cửa, chếch về phía bên trái có một đình nghỉ mát đập vào mắt mọi người. Đình nghỉ mát này vì bị tàn phá, gần như lung lay sắp đổ, nhưng ở bên cạnh lan can của đình thì có một pho tượng đá yên lặng sừng sững. “Đây chính là con rùa đá đó à?” Kiếm Tiểu Minh nhìn về rùa đá, bĩu môi. “Rùa đá này vốn là vật chết, sao có thể sống lại chứ”. Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu ngươi có thể gọi tỉnh rùa đá, toàn bộ Thanh Vân tông ta lập tức thực hiện lời hứa”. Nếu rùa đá thật sự tồn tại, thì có thể giải quyết một phiền toái lớn mà Thanh Vân tông đang gặp phải. Chỉ cần điểm này thôi, để Tần Ninh làm tông chủ cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận. Dù gì thì phiền phức kia mới là việc cấp bách hiện tại. “Được!” Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi đến phía dưới đình nghỉ mát rồi ngồi xuống. Kiếm Tiểu Minh đi tới chỗ rùa đá, sờ cái đầu trơn bóng của nó, không khỏi nói: “Rùa đá thành tinh mới thật sự là ảo ma này...” Cậu ta cũng không hiểu vì sao Tần Ninh lại có lòng tin như vậy. Lần này, năm trưởng lão cũng lo lắng không thôi. Rùa đá tượng trưng cho thần thủ hộ của Thanh Vân tông, hơn nữa lão tổ cũng có lời, rùa đá sống lại, chính là đạo đại hưng của Thanh Vân tông. Nếu Tần Ninh có thể làm được, nói không chừng người này chính là khởi đầu của sự phục hưng Thanh Vân tông. Chỉ thấy