Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất. Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?” Cho cơ duyên? Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác. Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát. Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh? Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ. Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa? Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không. Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh? Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong. “Tham kiến tông chủ!” Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu. Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối. Hắn làm được! Thức tỉnh rùa thần! Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh. Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý. Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa? Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một. Mọi chuyện đã định. Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão. “Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”. “Dạ!” Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu. Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt. Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói. Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.
Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.