Sắp xếp năm tầng đệ tử nòng cốt, chân truyền, nội môn, ngoại môn, tạp dịch, đủ để thấy Tần Ninh có dự định ở lại Thanh Vân tông lâu dài. Hắn ta nhìn ra Tần Ninh có cảm tình với Thanh Vân tông. Hắn ta không nói rõ được là tình cảm gì, nhưng có thể xác định. Mọi người lên đến đỉnh núi, vừa nhìn cảnh phía dưới, Tần Ninh thở dài. “Linh quyết của Thanh Vân tông có khoảng một vạn ba ngàn loại, từ linh quyết nhất phẩm đến cửu phẩm đều có đủ”. “Tàng Linh các bên trong có huyền cơ, năm đó cũng chỉ có Thanh Vân, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là biết. Các ông không biết cũng phải”. Tần Ninh nói vậy, năm đại trưởng lão cũng càng không hiểu. Tần Ninh cười nhạt, sải bước ra trung tâm đỉnh núi. “Thực ra, năm đó Thanh Vân tông không chỉ có một Tàng Linh các, mà là hai!” Nói xong, Tần Ninh đến trung tâm, nhìn mặt đất, ngẩng đầu ngắm trời. Cái nhìn này kéo dài những ba canh giờ, đến khi chiều tà bóng ngả về tây, Tần Ninh mới cúi đầu. Trong giây lát, hắn điểm ngón tay, lấy bản thân làm trung tâm, mặt đất xuất hiện bảy điểm sáng. Điểm sáng đó ban đầu cực kỳ ảm đạm, nhưng qua thời gian, màn đêm buông xuống, sao trời như hạ xuống, tức thì ánh sáng lúc này sáng tỏ. Dần dần, những ánh sáng đó như bốc cháy lên, không ngừng khuếch tán. Sau đó, từng tảng đá của toàn bộ ngọn núi Tàng Linh các đều lập lòe ánh sáng, lơ lửng bay lên. Hơn vạn tảng đá, có lớn có nhỏ, lúc này giống như đang chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi. “Đại trưởng lão, mau nhìn kìa, đó là... Bách Ấn Phong Sơn pháp đã thất truyền!”, ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải run rẩy chỉ vào một khối đá lớn mà nói. Nhưng lúc này, đâu chỉ có mình ông ta kích động? “Sao Bách Ấn Phong Sơn pháp lại được khắc trên một tảng đá chứ?” Đại trưởng lão run rẩy, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên, tang thương nói: “Đúng như rùa thần nói, lão tổ hiển linh rồi!” Kiếm Tiểu Minh gần như là nhảy lên. Những tảng đá phiêu đãng khắp trời,