Lúc này, ở trong đại sảnh, Lý Nhất Phàm chắp tay nói: “Khởi bẩm tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử tu hành ba tầng đầu của Huyền Thiên kiếm quyết, xin phép thi triển ra cho tông chủ và các trưởng lão xem ạ!” “Bắt đầu đi!” Tần Ninh ngồi trên thản nhiên nói. Lý Nhất Phàm gật đầu, tuy hắn ta thua Tần Ninh, nhưng giờ Tần Ninh đã khác, trở thành tông chủ, còn nói muốn đích thân dạy dỗ các đệ tử. Khiến hắn ta không phục cho lắm. Coi như Tần Ninh có chút bản lĩnh, thì dạy dỗ tất cả cũng rất khó đấy? Lần này, hắn ta muốn xem xem, Tần Ninh sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa gì. Tiếng vù vù vang lên, kiếm dài trong tay Lý Nhất Phàm vung ra. “Kiếm Viêm Huyền!” Một kiếm đâm ra, trong nháy mắt, kiếm khí cộng hưởng, một luồng kiếm khí nóng rực tỏa ra. “Được rồi!” Lý Nhất Phàm vừa vung kiếm, Tần Ninh đã cắt ngang. “Tông chủ, đệ tử còn chưa thi triển hết!” “Không cần, ta đã nhìn ra vấn đề của ngươi rồi!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi tu hành Huyền Thiên kiếm quyết, chính là thứ tôn giả Thanh Vân năm đó luyện tập. Kiếm quyết này không phải ai cũng luyện được”. “Kiếm Viêm Huyền, lấy kiếm khí ẩn chứa viêm khí, bổ sung thêm lực xung kích mạnh mẽ, nhưng uy lực mạnh mẽ nhất của chiêu này không phải là viêm khí mà là kiếm khí, tụ ở một điểm, bộc phát ra, lấy viêm khí chỉ dẫn!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi đã đi sai con đường rồi”. Lý Nhất Phàm vốn hơi không cam lòng, nhưng từng câu từng chữ Tần Ninh nói ra, vẻ mặt của hắn ta đã thay đổi. “Nếu làm thế này...” Tần Ninh đi xuống khỏi bảo tọa, lấy kiếm của Lý Nhất Phàm, vung ra. Vụt... Một kiếm khí khuếch tán ra, nơi nào kiếm khí dính phải thì đều không cảm thấy cực nóng.