“Hừ, cũng chỉ là tiểu thiếu gia của tông môn hạng ba mà đã oai như cóc rồi!” Một tiếng hừ vang lên, khiến mọi người ngẩn ra. Ai dám nói vậy với Hồng Trọng Khải thế? Nhóm Kiếm Tiểu Minh đi ra, đứng bên cạnh Tần Ninh. “Ta không cố ý mà, chỉ là ban nãy đi vội nên không cẩn thậm đâm vào Hồng công tử, mong Hồng công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!”, Triệu Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập nhưng vẫn cầu xin tha thứ như cũ. “Tên nhãi, hôm nay ngươi chết chắc rồi, và ngươi nữa!” Hồng Trọng Khải chỉ về phía Tần Ninh. “Lắm mồm!” Tần Ninh lạnh lùng, sải bước ra, tát về phía hắn ta. Một tiếng bốp vang lên, Hồng Trọng Khải thậm chí còn không phản ứng kịp, cả mặt sưng lên, có cái răng còn bay ra ngoài. “Ngươi...” “Tam trưởng lão, thịt hắn cho ta!” Hồng Trọng Khải đã hoàn toàn bùng nổ. Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, tát hắn ta trước mặt bao nhiêu người như thế, đúng là quá nhục nhã. Trong nháy mắt, một ông già tóc bạc ở phía sau Hồng Trọng Khải đột nhiên xông thẳng đến chỗ Tần Ninh. “Phi Hồng Ảnh trong Phi Hồng quyết!” Tần Ninh cười giễu: “Thi triển Phi Hồng Ảnh dở như thế, đúng là làm xấu mặt lão tổ tông nhà các ngươi mà”. Nói xong, cũng không thấy Tần Ninh cử động gì. Lúc này nhóm Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng lo lắng lắm rồi. Đây chính là tam trưởng lão của Phi Hồng Môn, thực lực không tầm thường, thấp nhất là cảnh giới Thiên Nguyên, làm sao mà cảnh giới Địa Võ như Tần Ninh chống đỡ được? “Lão Vệ, nhanh lên xem nào!” Kiếm Tiểu Minh vội vã nói. “Không sao đâu, người của Phi Hồng Môn chỉ cần thi triển Phi Hồng quyết ra thì dù có mạnh mẽ cỡ nào, đứng trước mặt công tử cũng chỉ như con hổ giấy mà thôi”, lão Vệ nhàn nhã nói. “Hả?” Kiếm Tiểu Minh không hiểu. Mà lúc này, ông già tóc bạc vụt lóe, đi đến bên cạnh Tần Ninh, móc tay ra.
Mà lúc này, Tần Ninh đột nhiên nghiêng lên trên một bước.